LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 288

"Ôi, cái thuở mà ta vẫn còn ngây dại, cái thuở tinh khôi ấy!"

"Những tháng ngày đó, hạnh phúc luôn cùng ta thức dậy mỗi sớm mai.

Khu vườn cũng giống hệt như thế này, không khác dù chỉ một li một tí. Chỉ
một màu trắng thanh khiết, che phủ hết tầm mắt mà thôi!"

"Chặt hết đi ư? Chà chà, có vẻ ngươi là kẻ chẳng biết gì cả nhỉ. Nếu

như có một thứ gì để gọi là đáng khen, đúng hơn là đáng tán tụng trong
toàn bộ tỉnh này, thì đó chính là vườn anh đào này đó."

Ranevskaya không bao giờ có thể nghĩ đến việc đốn toàn bộ những

cây anh đào đi để làm khu nhà nghỉ. Nhưng lại không có cách nào khác để
hoàn trả gánh nặng nợ nần khổng lồ kia, và thời khắc của buổi đấu giá vẫn
đang đến gần. Dù bị Lopakhin lắm tiền thúc giục đưa ra quyết định dứt
khoát, bà vẫn chỉ biết do dự và ai oán, không thể đưa ra câu trả lời. Bà cứ
co mình lại run rẩy, không có một đáp án dứt khoát cho tương lai của chính
mình. Chắc chắn không phải là một người phụ nữ tuyệt vời đáng noi theo
gì cả.

Nhưng cái cách mà bà hồn nhiên hồi tưởng về quá khứ, cùng dáng vẻ

e sợ, chạy trốn trước tương lai sẽ phải rời xa vườn anh đào, thật mới yếu ớt
làm sao... không hiểu sao tôi lại thấy gần gũi với bản thân mình.

"Nếu như không còn một cách nào khác ngoài phải bán đi, thì xin hãy

bán cả ta cùng với khu vườn này."

Khi nghĩ đến tâm trạng nào đã khiến Ranevskaya không muốn mất

khu vườn đến vậy, cổ họng tôi nghẹn lại khó thở. Và đến khi nhận ra thì tôi
đang vô thức lẩm nhẩm lời thoại của bà.

"Nếu như là ngươi thì chắc hẳn sẽ biết được đâu là sự thật, và đâu là

giả dối, nhưng con mắt ta dường như đã bị màn sương che mù mất rồi,
không thể nào nhìn thấy gì nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.