LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 289

Tôi càng thấy Ranevskaya gần gũi với mình hơn, cứ như thể chính tôi

đã trở thành bà, và điều đó làm tôi đau đớn. Tôi quay ngược lại trang đầu
tiên, thử đọc thành tiếng những lời thoại của Ranevskaya.

Ừm, bây giờ thì tôi tạm hiểu đại khái cốt truyện rồi. Tâm trạng vốn

đang u ám cũng đã nguôi ngoai phần nào, tôi lại có thêm động lực tiếp tục
đọc diễn cảm. Vở kịch một mình của tôi kéo dài đến tận ba ngày sau.

Bây giờ tôi không chỉ đọc mỗi lời của Ranevskaya nữa, mà còn cả lời

thoại của tất cả những nhân vật khác. Lopakhin chắc chắn phải là chất
giọng dứt khoát, tràn đầy tự tin. Tuy nhiên có cảm giác hơi nóng vội. Varya
thì nói chuyện dịu dàng, nhưng đâu đó lại thoáng chút mệt mỏi. Còn Anya
thì hoạt bát, tràn đầy sức sống. Trofimov là một chàng trai tràn đầy lý trí,
nói năng rành rọt như diễn thuyết.

Nhân vật này là con người như thế nào? Khi nói câu này họ đang nghĩ

điều gì? Cứ vừa tưởng tượng lan man về các nhân vật vừa đọc thành lời,
thế là ngay cả những cái tên khó nhằn cũng không còn làm tôi vất vả như
trước nữa.

Sau giờ học tôi đeo chiếc cặp đến trường trên vai, hai tay cầm quyển

sách khổ bunko vừa đi vừa lẩm nhẩm đọc lời thoại. Bất chợt tôi bị ai đó
chạy đến từ đằng sau vỗ vai.

"Người ta gọi bao nhiêu lần mà chẳng trả lời gì thế à...!"

Hosshii vừa thở hổn hển vừa nói.

"Mà này, sao lại nói chuyện một mình thế? Tớ biết là không có

Fuyushiba nữa cậu cũng buồn, nhưng đừng có đến mức tâm sự với cả bạn
vô hình chứ."

"Không phải vậy đâu ~ . Tớ đang đọc diễn cảm quyển sách này mà."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.