LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 304

Cô gái đó đang ngồi ôm đùi đọc sách trên chiếc ghế. Một bên mái tóc cô
thắt thành ba bím, còn bên kia thì buông xuôi, lững lờ đong đưa trên tấm
rèm bằng ren.

Cứ như là hoàn toàn trần trụi bên dưới tấm rèm, tay và chân cô gần

như hoàn toàn để lộ ra, làn da mộc mạc tắm mình trong ánh sáng vàng
trong trẻo, tưởng như có thể nhìn xuyên qua được. Nhưng hoàn toàn không
có chút cảm giác lõa lồ. Mà đó là một sự trong trẻo thần bí, ấm áp và xinh
đẹp đến mức làm hơi thở người ta lạc nhịp... Và đôi mắt... Đôi mắt đang
đọc sách ấy mới thật dịu dàng làm sao. Một ánh nhìn hạnh phúc và hiền
hòa đến nhường nào...

Ánh sáng vàng của buổi chiều muộn tinh tế tô điểm cho thân thể mảnh

mai cùng làn da trắng dịu dàng ấy. Cả dáng hình lẫn biểu cảm đều có nét gì
đó hơi giống anh Konoha khi đang viết tiểu thuyết.

Người này chính là chị Amano. Là người mà anh Konoha đã vừa khóc

vừa gọi tên giữa những cánh hoa anh đào. Là người đã truyền cảm hứng
cho anh viết ra câu chuyện vừa đau thương vừa nhẹ nhàng ấy. Là người mà
giờ đây vẫn đang tiếp tục tồn tại trong trái tim anh Konoha.

Đây chính là Amano Tooko...

Là Cô gái văn chương của anh Konoha!

Ôi, phải nói là tuyệt đẹp. Vừa tri thức lại vừa dịu hiền, và còn vô cùng

ấm áp, một con người tuyệt vời hơn cả những gì tôi tưởng tượng.

Tôi đã từng nghĩ nếu như nhìn thấy bức tranh của chị Amano, phải

chăng tôi sẽ phải nếm trải những cảm xúc đau đớn đến không thể chịu nổi.
Nhưng dù là vậy, ngày hôm nay để thẳng thắn đối diện với anh Konoha, tôi
đã quyết tâm phải thấy được bức tranh của chị ấy... Vì vậy nên đang giữa
đêm tôi mới gửi mail vào máy chị Maki.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.