LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 303

Tôi còn nhớ lúc ấy chị - một mỹ nhân đài các với mái tóc dài màu nâu

dính mạng nhện - ngồi ôm bụng cười lăn cười bò.

"Trong số những người liên quan tới Inoue Konoha, em là người đáng

chú ý đặc biệt nhất."

Chị vừa nói vừa nhìn một lượt khuôn mặt tôi với dáng điệu đầy thích

thú. Trên bức tường có treo một khung tranh phủ rèm, cả hồi đó và bây giờ
cũng vậy.

Cái đó là tranh vẽ Tooko đấy.

Chị thì thầm, Hay để chị cho em xem nhé? với ánh mắt như đang thăm

dò tôi, nhưng tôi đã nhắm tịt mắt lại, và hét ầm lên, Em không muốn xem!
Bởi vì tôi sợ phải chứng kiến chị Amano thực sự. Bởi vì tôi cảm giác nếu
tôi lỡ nhìn thấy hình bóng của chị Amano, thì thứ duy nhất ập đến với tôi sẽ
chỉ là nỗi tuyệt vọng, và con tim tôi sẽ bị nhuộm một màu đen như mực.

Nhưng giờ đây tôi đang tiến về phía bức tranh của chị Amano. Rồi tôi

dừng lại, ngẩng mặt lên nhìn. Chị Maki mở rèm, trên môi vẫn giữ nguyên
nụ cười.

Tôi chăm chú nhìn, toàn thân không động đậy. Thứ đầu tiên lọt vào

trong mắt tôi là một ánh sáng vàng mềm mại tràn ngập trong bức vẽ. Và ở
giữa ánh sáng ấy, là một cô gái. Cô ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, mái tóc
dài thanh mảnh thắt ba bím. Những ngón chân trắng như tuyết. Cổ chân
thật mảnh mai...

Tôi hơi nín thở, đưa mắt nhìn lên cao hơn nữa. Nhìn những ngón tay

bé nhỏ đang chạm vào cuốn sách để ngang, và cơ thể mong manh được tấm
rèm ren trắng nhẹ nhàng bao lấy, cứ như lớp mạng trên váy cưới cô dâu.

Cái cổ mới gầy gò làm sao. Đôi môi màu hoa đào hiền dịu nở nụ cười.

Làn da trắng. Tròng mắt đen láy thông minh đang nhìn xuống trang sách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.