LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 301

Đọc tin nhắn, cổ họng tôi lại nghẹn đắng, nước mắt trào ra. Tôi xem

lại tất cả những tin nhắn nhận được từ anh Konoha đến giờ. Mỗi tin nhắn
đều là báu vật đối với tôi, tính cả ngày hôm nay mới được đúng sáu tin. Mà
cũng chỉ toàn những thông điệp lạnh lùng, như là "Cô gửi nhiều tin quá."
hay "Viết gì dài thế" thôi.

Trong suốt một năm nay, mối quan hệ giữa tôi và anh Konoha chỉ có

thế này. Tôi đọc lại những dòng chữ trên màn hình nhỏ bé qua đôi mắt đã
nhòe. Hơi thở tôi khó nhọc, lồng ngực nặng trĩu, cả khuôn mặt tôi ướt nhèm
nước mắt, nấc lên không biết bao nhiêu lần.

Không phải thứ gì mơ hồ như nỗi buồn. Mà là một nỗi đau khoét sâu

vào thân thể tôi... tàn độc và khắc nghiệt hơn nhiều.

Giá như ngày mai vĩnh viễn không đến.

Nhưng nó sẽ phải đến thôi.

Vườn anh đào rồi cũng bị đem đi đấu giá, sẽ có một người chủ mới, và

những thân cây phủ đầy hoa trắng kia sẽ bị những lưỡi rìu phạt trắng.

Vậy thì phải làm sao bây giờ!?

Rốt cuộc tôi vẫn không tìm được câu trả lời, chỉ có những giọt nước

mắt vẫn rơi lã chã, cứ lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại...

Suốt đêm ấy, tôi đọc lại những tin nhắn của anh Konoha.

Sáng hôm sau, những tia nắng xuyên qua khe hở trên rèm cửa làm mắt

tôi đau nhức. Tôi chuẩn bị quần áo đến trường, rồi ra khỏi nhà sớm hơn
mọi khi. Vốn tôi đã có ý định mua một bó hoa để tặng anh Konoha, nhưng
rốt cuộc tôi lướt qua trước cửa hàng hoa, đi nhanh chân đến trường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.