LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 317

Anh Konoha đã viết câu chuyện này cho tôi. Đã tặng tôi món quà kỳ

diệu hơn tất thảy.

"Anh sắp phải đi rồi."

"Vâng... A! Anh Konoha ơi!"

Tôi vừa chợt nhớ ra một điều chắc chắn phải nói ra, thế là cứ nói trong

khi mặt vẫn nửa khóc nửa cười.

"Em đã bảo anh là đang đọc Vườn anh đào đúng không nhỉ? Khu

vườn anh đào mà phu nhân Ranevskaya đã trải qua thời thơ ấu, rốt cuộc
phải bán cho doanh nhân Lopakhin, và mọi người phải rời khỏi dinh thự.
Và từ bên ngoài, người ta nghe thấy những tiếng rìu đốn cây vọng lại... Kết
thúc không có hậu chút nào anh ạ.

Nhưng mà, tuy lúc đọc xong em buồn thật, nhưng tâm trạng cũng rất

nhẹ nhõm. Một linh cảm về khởi đầu mới, giống như kết thúc một câu
chuyện để tiến sang chương mới ấy."

Anh Konoha mỉm cười, lắng nghe những lời cuối cùng của tôi. Tôi cố

hết sức kìm nén những giọt nước mắt đã sắp đầy tràn, và tươi tỉnh nói tiếp.

"Bây giờ em đã có thể hiểu được 'hy vọng' trong cảnh cuối cùng của

vở kịch này. Em có thể tưởng tượng được tương lai tuyệt vời sẽ đến. Vì thế
nên em sẽ ổn thôi."

Chắc chắn đã truyền tải được rồi.

Nét mặt anh Konoha hiền hòa, và anh gật đầu. Rồi anh đặt tay cái

"bộp" lên đầu tôi, và nói lời tạm biệt.

"Ừm."

"Tạm biệt nhé, Hinosaka. Anh giao lại câu lạc bộ cho em đó."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.