LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 318

"Vâng!"

Dù lồng ngực bị đè nén, giọng nói khó khăn, tôi vẫn cố cho anh thấy

một nụ cười tuyệt vời nhất.

Bàn tay anh Konoha khẽ xoa xoa đuôi tóc tôi, rồi từ từ rời đi.

Mắt chúng tôi lại chạm nhau. Anh Konoha đang mỉm cười, và tôi cũng

vậy. Anh quay lưng về phía tôi và bước đi.

Những bước chân vững chãi không hề do dự, bước đi trong sân trường

nhuộm ánh vàng hoàng hôn, hướng về phía cánh cổng.

Một năm trước, người con trai ấy đã vừa khóc vừa gọi tên người ra đi,

rồi lững thững lê bước mà không ngẩng mặt lên lần nào.

Tôi ôm chặt câu chuyện anh Konoha viết cho trong lòng, và nhìn theo

người mà tôi yêu thương. Những giọt nước mắt cố kìm hãm giờ đây chảy
thành dòng ấm áp trên gò má đã tê đi vì lạnh của tôi.

Bóng lưng ấy đi xa dần trong ánh chiều tà.

Mối tình đầu của tôi.

Được ở gần bên người mình yêu đến thế, hàng ngày được nói chuyện,

được nhìn thấy nhau, được tâm sự những phiền não cho nhau nghe, và còn
được anh xoa đầu nữa.

Tôi đã có thể nói rằng mình yêu anh, được nói rất nhiều lần... Làm gì

có một mối tình đơn phương nào đẹp như thế chứ! Trái tim tôi run rẩy nhìn
theo bóng người ngày một nhỏ dần trong ánh sáng chói lòa.

Tôi hạnh phúc.

Hạnh phúc quá chừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.