LỄ TỐT NGHIỆP CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 66

Cho dù có làm gì đi chăng nữa, tôi cũng không thể đảo ngược sự thật

ấy.

Tại sao cậu ấy lại phải chết, nguyên nhân là do đâu? Mà dù cho có biết

được sự thật thì người chết cũng không thể sống lại. Vì vậy nên tôi đã bỏ
ngoài tai tất cả những lời đồn đoán hồi ấy.

"Nhưng lần này, tớ nghĩ tớ có thể giúp sức cho cậu."

Đúng vậy, bây giờ không còn như ngày trước nữa. Ngay lúc này, ngay

tại đây, Hitomi đang đau khổ.

Hồi ấy, trong suốt hai tháng liền, Hitomi không mở miệng với ai - tại

vì cậu ấy khổ sở nhường đó - để Hitomi không phải nếm trải những cảm
xúc ấy một lần nữa, chắc chắn phải có việc gì tôi có thể làm.

"Vì vậy nên cho dù Hitomi có không nói, tớ vẫn sẽ tự tìm ra sự thật.

Tớ sẽ giúp cậu, dù cậu có muốn hay không."

Tôi nói dứt khoát.

Hitomi vẫn bặm môi im lặng. Con August cất tiếng sủa "Oẳng!

Oẳng!".

"... Ồn ào quá, August."

Cậu ấy gằn giọng thì thào, làm nó tiu nghỉu cúi gằm mặt, trông đến là

thương.

Tôi ngồi xổm xuống, ôm lấy cổ con chó.

"Aha, con August cũng lo cho cậu nè, Hitomi! Phải không mày?"

Nó sủa liền ba tiếng "Ẳng! Ẳng! Ẳng!", hẳn dịch ra là "Đúng rồi!

Đúng rồi!", rồi liếm lên má tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.