LES - VÒNG TAY KHÔNG ĐÀN ÔNG - Trang 59

nhưng trước mấy khóa, cũng là người Việt Nam, đang học chu trình ba sau
Master để nhận bằng kỹ sư. Không hiểu sao anh ta lại nằm trong diện
chuyển trú và cư trú chính trị do cơ quan Ofpar (cục di trú Pháp) quản lý,
mãi sau này nàng mới biết anh ta là con của một quan chức ngoại giao Tiệp
Khắc và đã trốn ở lại khi vị này hết nhiệm kỳ về nước. Đó là người đàn ông
có hàm râu quai nón rậm rì thật nhột mỗi khi hôn và một giọng nói nhẹ
nhàng ấm áp với vòng tay khỏe, rắn chắc. Cô rời khu nội trú của trường
chuyển đến khu nhà ổ chuột ở quận 12, nơi tập trung toàn những dân nhập
cư phương Đông, Ả rập và Châu Phi để sống với anh ta, bỏ lại sau lưng
những lời nhắc nhở lẫn cảnh cáo của gia đình người bạn thân của cha mẹ
cô. Yên Thảo như mê đi trong mối tình đầu thơ mộng ấy và không ngần
ngại dâng hiến đời con gái cho tình yêu. Gần một năm sau, một buổi chiều,
khi nghe cô báo tin mình có thai, gã đàn ông ấy nhìn nàng trừng trừng như
quái vật, cười khẩy. Em đang ở đâu vậy, đây là nước Pháp, tại sao không
biết giữ gìn. Giữ gìn cái gì, nước mắt Yên Thảo chảy dài. Đáng lẽ ra em
không được để có cái thai ấy mới phải, thôi tìm cách phá ngay đi, anh sẽ
tìm người giúp, chuyện này vỡ lỡ thì chúng mình bị đuổi về nước là cái
chắc, gã ra lệnh. Trước khi đi ra cửa, gã còn càu nhàu, bao nhiêu lần anh đã
nhắc mà em vẫn quên sao. Lần sau nhớ phải cẩn thận hơn và nhớ cho em
biết trước để tính. Lần sau, lại còn có lần sau ư?

Rời khỏi căn nhà nhỏ trên góc phố đường số 42 ở quận 8, Yên Thảo

loạng choạng lê từng bước đi, vẻ nhợt nhạt mất thần sắc của nàng làm vài
người đi đường chú ý, ái ngại, có ý dò hỏi. Vừa đi nàng vừa khóc trong tội
lỗi vì đã trút đi một sinh linh nhỏ bé, một hình hài con người chưa trọn vẹn.
Khi đó Yên Thảo chỉ có một mong muốn duy nhất là được chết. Đứng trên
cây cầu cổ Pont Neuf của Paris bắc qua sông Seine, Yên Thảo nghĩ mãi,
nghĩ mãi là có nên hay không nên bước ra khoảng không mênh mông dưới
chân mình. Một tiếng còi tàu rú lên, đó là một chiếc tàu du lịch lớn đang
lững thửng chui qua cầu, bên dưới lố nhố một đám du khách người Á Châu
đang xôn xao ngắm nghía, chỉ trỏ Paris . Có một vài người đưa tay vẫy vẫy
chào nàng. Sực tình, tự nhiên Yên Thảo thấy thương cha mẹ mình quá, họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.