LỊCH SỬ BÍ MẬT ĐẾ CHẾ HOA KỲ - Trang 250

Chương 42. Nằm trong vạt áo của nước Mỹ

Lúc đó, tôi đang tựa mình vào đập ngăn nước biển, ngắm nhìn những ngư
dân dỡ hàng ở tàu xuống thì hai người bọn họ đã lại gần và đứng cạnh tôi
tự lúc nào. Chúng tôi mỉm cười với nhau. Một người nói: “Xin chào. Anh
khỏe chứ? Anh có nói tiếng Anh không?”. Vào thời điểm đó thì điều này
không phải là bất thường. Mọi người thường đến làm quen với tôi bằng
những câu chuyện rất ngẫu nhiên, có thể do tính tò mò hoặc có thể để luyện
tập chút tiếng Anh của mình.

“Có,” tôi trả lời. “Tôi đến từ Mỹ. Tôi là John. Còn các bạn?”.

“Tên tiếng Anh của tôi là Sammy. Đây là em gái tôi, Samatha.”

Tôi mời họ đến một quán cà phê và chúng tôi ngồi tán gẫu ở đó vài tiếng
đồng hồ. Họ nói với tôi họ đến từ miền nam Sudan.

“Miền bắc là nơi ở của các tín đồ Hồi giáo,” Sammy giải thích. “Ở miền
nam nơi chúng tôi sống rất khác”. Anh ta từ chối nói cụ thể nhưng tôi biết
đó là vùng đất của các bộ lạc.

“Hai bạn có phải là người Hồi giáo không?” Tôi hỏi.

Anh trả lời: “Chúng tôi đang tập”.

Mặc dù lúc đó tôi không có ý ép anh ta nhưng những ngày sau đó, khi đưa
tôi đi thăm vài cảnh đẹp ở Alexandria, họ tiết lộ rằng người của họ thờ
cúng các “vị thần đất”. Họ đến Alexandria sau khi bố bị giết, còn mẹ thì bị
những người phương bắc bắt đi rồi bị bán trong các chợ buôn bán nô lệ tình
dục.

Sammy kể lại: “Lúc đó chúng tôi đang đi lấy nước, nghe tiếng mẹ la khóc
nên chúng tôi đã trốn vào mấy tảng đá.”

“Tôi đã rất sợ hãi”, Samatha nói, rồi lặng lẽ gục mặt vào đôi bàn tay.

Họ tìm thấy một khoản tiền nhỏ mà bố mẹ đã cất kỹ và tìm đường đến
Alexandria, nơi mà họ nghĩ sẽ an toàn hơn so với ở Cairo, hơn thế nữa ở đó
những người họ hàng xa sẽ cho họ một chỗ nương nhờ. Họ chuyển sang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.