LỊCH SỬ BÍ MẬT ĐẾ CHẾ HOA KỲ - Trang 33

Chương 3. Những cô Geisha

Tôi tiếp tục bước đi. Chiếc xe ôtô đã dừng lại trước cửa nhà hàng. Nó đậu ở
đó một lát rồi từ từ tiến lên. Hình như người chủ của chiếc xe không thích
nhà hàng này hoặc ông ta không tìm được người mà ông ta muốn tìm kiếm.
Tôi cố gắng ngó qua lớp kính của chiếc xe nhưng chỉ nhìn thấy ánh sáng
phản chiếu của chiếc đèn nêông từ phía nhà hàng. Bất chợt, người lái xe nổ
máy phóng vút đi.

Khi tôi tiến tới gần, không gian bên trong nhà hàng bị che khuất bởi một
tấm rèm mỏng. Tôi lấy tay xoa xoa gương mặt của mình đang phản chiếu
trong lớp kính. Bên trong khá tối, chỉ có ánh sáng lập lòe phát ra từ những
cây nến của mấy chiếc đèn lồng nhỏ. Tôi bước đến cánh cửa ra vào.

Cánh cửa mở ra đưa tôi vào một căn phòng tối, có khoảng hơn 10 chiếc bàn
nhỏ xung quanh và trên mỗi bàn đặt một chiếc đèn nhỏ. Nhìn nhanh căn
phòng tôi thấy ở đây có đủ người châu Á, châu Âu và châu Mỹ.

Một phụ nữ Trung Quốc cúi chào tôi và nói bằng một thứ tiếng Anh chuẩn:
“Xin mời quý khách. Quý khách ăn tối một mình hay có thêm người khác
ạ?”. Sau đó, cô ta đưa tôi bước vào phòng.

Mặt tôi tái đi, tôi không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt.

Người phụ nữ ở bể bơi, người phụ nữ của tôi, người mà tôi đã gắng sức tìm
kiếm, đang ngồi ở chiếc bàn phía xa kia với một người phụ nữ châu Á
khác. Cô cũng đang nhìn tôi chằm chằm. Rồi, cô mỉm cười và gật đầu chào.
Bà chủ cửa hàng thấy vậy liền dẫn tôi tới bàn cô ngồi.

“Hai người quen nhau à?”.

“Vâng”. Người phụ nữ ở bể bơi trả lời không do dự. “Anh có muốn ngồi
cùng chúng em không?”.

Bà chủ cửa hàng kéo một chiếc ghế trống ra, cúi chào một lần nữa rồi bước
đi.

Tôi choáng váng vì bối rối. Tôi hỏi: “Chồng của cô đâu rồi?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.