LỊCH SỬ DÂN TỘC MỸ - Trang 768

19. KINH NGẠC

Năm 1911, Helen Heller phát biểu: “Chúng ta bầu cử ư? Điều đó nghĩa là
thế nào?” Cùng thời điểm đó, Emma Goldman cho rằng: “Thứ mà ngày nay
chúng ta tôn sùng chính là quyền bầu cử phổ thông.” Sau năm 1920, phụ nữ
được phép quyền bầu cử như đàn ông, song địa vị xã hội của họ dường như
vẫn không mấy thay đổi.

Ngay khi giành được quyền bầu cử, thước đo về sự tiến bộ xã hội của phụ
nữ được Dorothy Dix đưa ra sau đó đã nhanh chóng phổ biến trên toàn
nước Mỹ. Bà cho rằng phụ nữ không nên chỉ là một người lao động trong
gia đình:

… người vợ chính là khung cửa trưng bày, là thước đo đánh giá những
thành quả đạt được của người chồng… Những thương vụ làm ăn lớn đều
được đặt trên bàn ăn trưa,… tại bữa tối chúng tôi gặp những người có thể
mang đến cho chúng tôi vận may và của cải… Một người phụ nữ biết nuôi
dưỡng những mối quan hệ đáng giá, biết tham gia các câu lạc bộ, biết làm
cho mình trở nên thú vị và hấp dẫn, là đã trợ giúp chồng rất nhiều rồi.

Robert và Helen Lynd, trong nghiên cứu Muncie, Indiana (Middletown) vào
cuối những năm 1920, đã ghi nhận tầm quan trọng của vẻ đẹp ngoại hình
cũng như cách ăn vận của phụ nữ. Ngoài ra, họ cũng thấy rằng khi đàn ông
nói chuyện thẳng thắn với nhau, họ “hay nói về phụ nữ như những tạo vật
tinh khiết, và có bản chất đạo đức tốt hơn đàn ông, nhưng cũng tương đối
thiếu thực tế, nặng về tình cảm, thiếu sự ổn định, hay bị định kiến, dễ tổn
thương và nhìn chung đều thiếu khả năng đối mặt với thực tế...”

Đầu năm 1930, khi muốn quảng bá ngành công nghiệp thẩm mỹ, một nhà
văn đã mở đầu bài báo của mình với câu: “Làn da của người phụ nữ trung
bình rộng 1,5 m2.” Tiếp đến, ông cho biết có 40 nghìn cửa hàng làm đẹp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.