LỊCH SỬ DÂN TỘC MỸ - Trang 929

Năm 1980, Reagan nhận được 51,6% số phiếu phổ thông, trong khi Jimmy
Carter nhận được 41,7% và John Anderson (ứng cử viên của Đảng Cộng
hòa tranh cử theo chiếc vé của đảng thứ ba) được 6,7%. Chỉ có 54% dân số
đến tuổi đi bầu cử tham gia bỏ phiếu, vì thế, thực tế Reagan chỉ nhận được
27%.

Một cuộc khảo sát của New York Times cho thấy, chỉ 11% người bỏ phiếu
cho Reagan làm như vậy, vì cho rằng “ông ta thật sự là bảo thủ”. Gấp ba lần
số đó thì nói họ bỏ phiếu cho Reagan vì “đã đến lúc cần một sự thay đổi”.

Đối với nhiệm kỳ thứ hai, khi tranh cử cùng đối thủ là cựu Phó Tổng thống
Walter Mondale, Reagan giành được 59% số phiếu bầu. Nhưng với một nửa
số cử tri hợp pháp không đi bỏ phiếu, như vậy ông ta chỉ được 29% phiếu
bầu.

Trong cuộc tổng tuyển cử năm 1988, Phó Tổng thống George Bush tranh cử
cùng đối thủ Đảng Dân chủ là Michael Dukakis, thì thắng lợi 54% phiếu
bầu của Bush thực tế chỉ là 27% số cử tri hợp lệ.

Do sự sắp xếp kỳ lạ trong hệ thống bầu cử của Mỹ cho phép một giới hạn
nhỏ các phiếu bầu phổ thông trở thành đa số khổng lồ số phiếu cử tri, nên
báo chí có thể nói về “chiến thắng áp đảo”, vì thế dễ đánh lừa độc giả và
khiến những người không xem xét kỹ các con số thống kê đáng thất vọng.
Từ những con số đó, liệu ai có thể nói rằng “người Mỹ” muốn Reagan hay
Bush làm tổng thống? Chắc chắn có người nói, nhiều cử tri thích ứng cử
viên của Đảng Cộng hòa hơn các đảng khác, nhưng những người thích ứng
cử viên cụ thể nào đó thì không phải là nhiều. Vậy mà, chỉ dựa vào đó
Reagan và Bush lại nói rằng “người dân” muốn mình làm tổng thống.

Thực tế, khi người dân nói về những vấn đề này, theo các cuộc thăm dò dư
luận, họ muốn bày tỏ niềm tin vào những điều mà Đảng Cộng hòa cũng như
Đảng Dân chủ không quan tâm. Thí dụ, suốt những năm 1980 và đầu những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.