LỊCH SỬ NHÀ TÙ CÔN ĐẢO (1862 - 1975) - Trang 225

bao tải nhuộm, râu tóc bằng tơ gai tước ra, phấn son là thuốc đỏ, thuốc tím
và ký anh vàng.

Những tù nhân từng quằn quại dưới ngọn roi của hắn lại có vốn tri thức

văn hoá và thẩm mỹ nghệ thuật không ngờ. Những tù nhân làm văn nghệ
không phải để mua vui cho chúng. Họ biết lợi dụng máu hám danh của
Bruylê để giảm bớt phần nào sự đày ải của nhà tù, người tù kháng chiến
thông qua hình thức nghệ thuật để cảm hoá kẻ thù và lúc cần thì trực diện
tố cáo chúng.

Khi Trần Văn Ân lên giọng ca ngợi thành công cải thiện chế độ lao tù

của Giám đốc đương nhiệm và ve vuốt tù nhân rằng: “Ở tù như thế này
chẳng khác nào đi nghỉ mát”, thì một tù nhân đã bảo hắn: “Vậy thì xin mời
Ông ra đấy mà nghỉ mát. Chúng tôi không ưa kiểu nghỉ mát này”.

Mùa xuân năm ấy không chỉ đánh dấu bằng những thành công trong các

hoạt động văn nghệ mà tù nhân Côn Đảo còn “được mùa” vượt ngục. Hàng
chục cuộc vượt ngục đã liên tiếp nổ ra từ đầu mùa gió chướng năm ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.