Các đại thần đều thấy nếu đối đầu với Tư Mã Chiêu, không khác gì lấy
trứng chọi đá, đều khuyên hoàng đế nên nín nhịn, kẻo chuốc lấy tai họa.
Nhưng Tào Mao đã rút từ trong tay áo ra 1 đạo chiếu thư đã viết sẵn, quăng
xuống đất nói: "Trẫm đã quyết tâm, dù có chết cũng không sợ, mà cũng
không hẳn là có thể thất bại mà chết. Các khanh nếu còn lòng trung thành
với cơ nghiệp do Võ đế xây dựng, thì hãy một lòng vì trẫm". Nói xong đi
thẳng vào nội cung để bẩm với thái hậu. Nào ngờ, trong số 3 vị đại thần
trên, đã có 2 vị vội lẻn ra ngoài, báo ngay cho Tư Mã Chiêu biết. Vị hoàng
đế mới 20 tuổi là Tào Mao, mang lòng phẫn uất của tuổi trẻ, nhưng không
biết chống lại Tư Mã Chiêu bằng cách nào. Ông ta tập hợp số quân cấm vệ
ít ỏi trong nội cung, cùng với các thái giám hầu hạ quanh mình, rầm rộ kéo
từ trong cung ra toan giết Tư Mã Chiêu. Bản thân Tào Mao rút bảo kiếm,
đứng trên xe chỉ huy chiến đấu.
Tướng tâm phúc của Tư Mã Chiêu là Giả Sung dẫn 1 đội quân tới,
chặn đứng quân cấm vệ lại. Hai bên xô xát. Tào Mao tiến lên, vung kiếm
xông vào đánh. Thủ hạ của Giả Sung thấy hoàng đế tự ra tay, cũng có chút
hoảng sợ, có kẻ đã toan tháo chạy. Thủ hạ có kẻ tên là Thành Tế, hỏi Giả
Sung: "Tướng quân, chẳng lẽ chúng ta đánh nhau với hoàng thượng sao?".
Giả Sung lớn tiếng quát: "Tư Mã Công bình thường nuôi các ngươi
làm gì, mà còn phải hỏi!".
Nghe Giả Sung quát như vậy, Thành Tế liền hăng tiết vung trường
mâu tới đâm thẳng vào Tào Mao. Tào Mao không kịp đỡ, bị Thành Tế đâm
xuyên qua ngực, gục xuống xe chết ngay. Tư Mã Chiêu nghe tin quân mình
đã giết mất hoàng đế, cũng có phần lo ngại, vội đến triều đình, họp các đại
thần lại bàn. Trước các triều thần, Tư Mã Chiêu giả bộ bất ngờ, thương
khóc thảm thiết, rồi hỏi lão thần Trần Thái: "Lão quan, bây giờ ta nên giải
quyết thế nào?".
Trần Thái nói: "Sự việc đã đến nước này, chỉ có chém đầu Giả Sung
thì mới tạ tội được với thiên hạ"