Ông sống 1 cuộc đời nghèo nàn và buồn khổ ở Trường An, tận mắt chứng
kiến quang cảnh trái ngược giữa 1 bên là bọn quyền quý ăn chơi xa xỉ với 1
bên là dân nghèo đói khát thảm thê. Không kìm được phẫn nộ, ông đã viết
nên những câu thơ bất hủ:
"...Cửa son rượu thịt thừa, ôi...
Dân nghèo đói rét, xương phơi dọc đường..."
Đỗ Phủ ở Trường An trong 10 năm, vừa được Đường Huyền Tông
phong 1 chức quan nhỏ thì loạn An Sử nổ ra, dân chúng Trường An nhao
nhác chạy loạn. Gia đình Đỗ Phủ cũng chen lấn trong đám nạn dân đó. Trải
qua trăm ngàn cay đắng, toàn gia đình vất vả lắm mới tìm tới được vùng
nông thôn, tạm thời định cư. Đúng lúc đó, ông nghe tin Đường Túc Tông
đã lên ngôi ở Linh Vũ, liền rời gia đình, tìm cách đến với Túc Tông. Ngờ
đâu, mới đi được nửa đường ông lại gặp phải quân phiến loạn. Chúng bắt
ông giải về Trường An. Trường An đang nằm trong tay giặc, quân phiến
loạn đang tàn sát và cướp bóc, cung điện và nhà dân chìm trong biển lửa.
Các quan chức triều đình, kẻ thì đầu hàng, người thì bị bắt giải đi Lạc
Dương. Sau khi Đỗ Phủ bị giải về Trường An, tên đầu sỏ quân phiến loạn
thấy ông không có dáng quan to, liền thả ông ra. Năm sau, Đỗ Phủ từ
Trường An trốn ra ngoài, nghe tin Đường Túc Tông đang ở Phượng Tường
(nay là huyện Phượng Tường, tỉnh Thiểm Tây), liền vội vàng tìm đến yết
kiến. Lúc này, Đỗ Phủ nghèo khổ tới mức không có nổi 1 bộ quần áo lành
lặn, chiếc áo mặc trên người rách lòi cả khuỷu tay, chân đi đôi giày cỏ mòn
vẹt. Thấy Đỗ Phủ lặn lội đường xa tìm đến với triều đình, Đường Túc Tông
rất mừng, phong cho ông làm chức Tả thập di. Tả thập di là chức gián
quan. Tuy Đường Túc Tông phong quan chức cho ông nhưng không có ý
trọng dụng ông. Đỗ Phủ làm việc rất chăm chỉ và nghiêm túc. Ít lâu sau, tể
tướng Phòng Quản bị Đường Túc Tông bãi chức. Đỗ Phủ thấy Phòng Quản
rất có tài liền dâng lời khuyên can xin đừng bãi chức tể tướng của Phòng