Thạch Sùng về Lạc Dương, nghe nói Vương Khải giàu có nổi tiếng
nên có ý so đọ hơn thua. Nghe nói nhà Vương Khải thường cọ nội bằng
đường mạch nha, Thạch Sùng liền hạ lệnh cho gia nhân dùng nến để đun
nấu thay củi. Chuyện đó được lan truyền, nhiều người cho rằng như vậy là
Thạch Sùng xài sang hơn Vương Khải. Vương Khải liền cho dựng bình
phong bằng lụa tía suốt 2 bên đường trước nhà mình, dài tới 40 dặm. Ai
muốn tới nhà Vương Khải, đều phải đi giữa 2 hàng bình phong lụa tía dài
dằng dặc ấy. Kiểu trang trí xa xỉ ấy làm rung động toàn kinh thành Lạc
Dương. Thạch Sùng chơi trội hơn, cho dùng đoạn màu, là thứ đắt tiền hơn
lụa tía nhiều lần, cũng làm 2 dãy bình phong dài dài suốt 50 dặm, hơn hẳn
Vương Khải cả về chiều dài và sự lộng lẫy. Vương Khải bị thua lần thứ 2,
rất cay cú nhưng chưa cam chịu. Khải liền nhờ Tấn Vũ Đế - là cháu gọi
bằng cậu giúp đỡ 1 tay. Tấn Vũ Đế cho là cuộc thi đó rất thú vị, liền tặng
cho Vương Khải 1 cây san hô cao hơn 2 thước vẫn được bày trong hoàng
cung để ông cậu có thể gỡ thể diện trước mọi người.
Được hoàng đế giúp đỡ, Vương Khải tin chắc lần này mình sẽ thắng,
liền mở tiệc, mời Thạch Sùng và nhiều quan chức tới dự. Trong bữa tiệc,
Vương Khải đắc ý tuyên bố: "Nhà tôi có một cây san hô hiếm có. Chư vị có
vui lòng thưởng ngoạn không?".
Tất nhiên mọi người đều muốn xem. Vương Khải liền sai một số thị
nữ khiêng cây san hô ra. Đó là 1 cây san hô cao hơn 2 thước, hình dáng đầy
đặn, cân xứng; có màu phấn hồng rất tươi đẹp. Mọi người khen nức nở, đều
cho đó là một bảo vật hiếm có trên đời. Chỉ có Thạch Sùng là đứng bên
cạnh cười nhạt. Hắn nhìn thấy trên bàn có 1 chiếc gậy như ý (1 đồ trang trí
thời xưa) bằng sắt, liền thuận tay cầm lấy, không nói năng gì, đập thẳng vào
cây san hô. Một tiếng "choang" khô đục, cây san hô gãy vụn, rơi lả tả. Mọi
người kinh hoàng thất sắc. Chủ nhân Vương Khải giận run người, tím mặt,
nói không thành tiếng: "Sao...sao...ngươi dám làm thế?".