tăng lên gấp trăm lần; nếu chỉ lùi mấy bước thì toàn quân sẽ tan rã, quân
địch sẽ đuổi tiết, bệ hạ có muốn về Kim Lăng cũng không được nữa".
Tống Chân Tông nghe thấy lời Khấu Chuẩn kiên quyết, có lý, không
nói gì được nữa, nhưng trong lòng vẫn phấp phỏng lo sợ, không biết quyết
định thế nào. Khấu Chuẩn ra khỏi hành cung, vừa may gặp ngay Điện tiền
đô chỉ huy sứ Cao Quỳnh, liền hỏi dồn: "Ngài được quốc gia gây dựng cho,
được giưc địa vị như ngày nay, nên báo đáp thế nào?".
Cao Quỳnh trả lời: "Tôi xin lấy cái chết để đền đáp!".
Khấu Chuẩn lại dẫn Cao Quỳnh cùng đi vào hành cung, trình bày 1
lần nữa ý kiến của mình với Tống Chân Tông, rồi nói: "Nếu bệ hạ vẫn cho
lời của thần là không đúng thì xin hỏi Cao Quỳnh".
Cao Quỳnh đứng bên cạnh tiếp lời: "Tể tướng nói rất đúng. Các tướng
sĩ cấm quân đều có gia đình ở Đông Kinh, không ai muốn chạy xuống
phương nam. Chỉ cần bệ hạ thân chinh tiến lên Thiền Châu thì chúng thần
sẽ quyết tâm tử chiến, nhất định sẽ đánh bại được quân Liêu!".
Tống Chân Tông chưa trả lời, Khấu Chuẩn liền giục tiếp 1 câu: "Thời
cơ không thể để mất, xin bệ hạ lập tức động thân".
Dưới sự thúc giục của Khấu Chuẩn, Cao Quỳnh và các tướng sĩ, Tống
Chân Tông quyết định lên đường tới Thiền Châu. Lúc đó, quân Liêu đã vây
Thiền Châu từ 3 mặt. Quân Tống bố trí cung nỏ từ ở nơi hiểm yếu. Chủ
tướng Liêu là Tiêu Đạt Lan cũng mấy kỵ binh đi trinh sát địa hình, lọt vào
trận địa đã mai phục cung nỏ của quân Tống, bị cung nỏ bắn mãnh liệt.
Tiêu Đạt Lan trúng tên, chết tại trận. Chủ tướng Liêu bị chết, Tiêu thái hậu
vừa thương tiếc vừa sợ hãi. Bà lại nghe tin Tống Chân Tông ngự giá thân
chinh, thấy triều Tống không thể bắt nạt, liền chủ trương giảng hòa. Thành
Thiền Châu bao gồm cả 2 bờ nam bắc Hoàng Hà, Tống Chân Tông được
các văn võ đại thần như Khấu Chuẩn, Cao Quỳnh hộ vệ, vượt qua Hoàng