LIÊN HOA LÂU - TẬP 1 - Trang 296

Nói tới đây, gã hơi ngập ngừng một chút rồi ngẩn người nói tiếp:

- Có người sai khiến trùng độc giết phu phụ Mã bảo chủ. Có người chặt

đứt tay của nhị ca và cánh tay của Mã bảo chủ. Có người ám sát Mã Tú
Tần… Những chuyện này thật sự rất lạ. Trong bảo, kẻ nào có khả năng chặt
đứt cánh tay của một người có võ công như Lưu Như Kinh chứ? Kẻ nào
nuôi trùng độc mà không người nào biết? Tại sao sau khi hạ độc lại phải
chém đứt cánh tay? Còn ai muốn giết Mã Tú Tần? Cho dù sau khi Mã
Hoàng chết, Mã Tú Tần chính là Bảo chủ nhưng bây giờ mà giết chết nó thì
hung thủ cũng chẳng được lợi. Liên tục giết chết mấy người theo cách tàn
độc như vậy, cho dù là ai lên vị trí Bảo chủ thì cũng đều rất đáng nghi,
chẳng lẽ hung thủ không nghĩ tới điều này sao? Mã Tú Tần chỉ là một đứa
bé ngốc nghếch, có giết cũng vô dụng.

Lý Liên Hoa cau mày:

- Vương đại hiệp là người thông minh tuyệt đỉnh, mắt sáng như sao. Nếu

Vương đại hiệp không nghĩ ra thì làm sao tại hạ nghĩ ra được chứ.

Hai người nhìn sắc mặt đang chuyển biến tốt đẹp của Hà Chương, không

ai bảo ai cùng đánh tiếng thở phào. Vương Trung bất ngờ lên tiếng:

- Tam ca nói ngươi là kẻ lừa đời lấy tiếng nhưng ta thấy cũng không hẳn.

Lý Liên Hoa nghe vậy thì hơi thẹn, vội nói:

- Quá khen! Quá khen!

Lúc này, ánh nắng ban mai đã dần tắt, thay vào đó là ánh mặt trời ấm áp

khiến tàng cây càng thêm xanh biếc. Quang cảnh trong bảo thật sự không
hề giống với một nơi có hung thủ giết người đang ẩn nấp. Cho tới giờ có hai
người bị giết, một người mất tích, một người hôn mê, nhưng vẫn không
phát hiện ra đầu mối về hung thủ thần bí trong Mã Gia Bảo. Hệt như một
loại âm hồn tan biến theo từng giọt sương giữa những hạt nắng ban mai.

Buổi chiều ngày hôm ấy…

- Một con bướm lại thêm một con nữa là mấy con?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.