LIÊN HOA LÂU - TẬP 1 - Trang 88

- Những người tập luyện võ công thì dùng tay mà kéo.

Cát Phan cau mày.

- Vậy ít ra cũng phải có thần lực bẩm sinh, hoặc luyện Ngoại Gia võ

công.

“Thiết Cốt Kim Cương” Ngô Quảng chắc làm được, nhưng ta và huynh

thì không thể.

Trương Thanh Mao đột nhiên lên tiếng:

- Nhắc đến khí lực, huynh đệ Trương gia xuất thân từ phái Thiếu Lâm,

hai tay có thể nâng vật nặng nghìn cân, không biết liệu có thể thử không?

Cát Phan và Phương Đa Bệnh đều bất ngờ, không nghĩ một kẻ chẳng cao

chẳng thấp, chẳng béo chẳng gầy, vẻ mặt khổ sở như Trương Khánh Hổ lại
có thần lực trời sinh. Trương Khánh Hổ gật đầu, lấy từ trên người ra một cái
móc bằng thép, móc vào giữa thềm Lăng Ân Môn và khe hở nhỏ dưới đất,
thình lình bật hơi thét lớn một tiếng. Mặt đất rục rịch chuyển động, bụi đất
bay lên, bị móc câu của hắn giật cho rung chuyển. Móc câu bằng thép đó bị
nguồn lực lớn từ hai phía co kéo cho chẳng còn ra hình dạng gì nữa, Cát
Phan kịp thời tung trường kiếm của mình ra, Phương Đa Bệnh cũng ném
đoản côn trong tay áo, binh khí hai người kẹp giữa kẽ hở của tảng đá mà
móc câu của Trương Khánh Hổ vừa nhấc lên. Mọi người lần lượt ra tay,
ném binh khí của mình xuống cái khe hở đó, đồng tâm hiệp lực, Trương
Khánh Hổ ném móc câu đi thay bằng đoản côn của Phương Đa Bệnh,gầm
lên một tiếng, mãnh lực thúc lên, hai tay giơ cao, “Mở!”.

Mặt đất lặng lẽ nâng cao lên tầm ba thước, cát bụi cuồn cuộn lăn xuống

bốn phía, đa phần đều rơi xuống miệng hố đen, một phần lăn về phía chân
bức phù điêu lưu ly. Khi mặt đất nâng lên, cả ba người Dương Thu Nhạc,
Cổ Phong Tân, Trương Khánh Hổ hồ như sợ có ám khí phóng ra từ trong
hố, nên lần lượt nhảy người về phía sau tránh, sau khi họ tiếp đất, miệng hố
đã hoàn toàn mở hết, chẳng có ám khí nào bay ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.