LIÊN HOA LÂU - TẬP 2 - Trang 112

này, bốn bề yên tĩnh một cách đáng sợ… Nơi đây là nghĩa địa… Hắn
chợt cảm thay hơi buồn cười.

- Tại sao mình lại sợ mồ mả nhỉ?

Hắn đã từng thấy rất nhiều thứ còn đáng sợ hơn mồ mả gấp vạn lần,

nhưng ý nghĩ ở ngay trên nghĩa địa khiến toàn thân hắn căng cứng,
không thể cử động một ngón tay chứ đừng nói là quay người chạy trốn.

Có gì đó không bình thường

Đáng lẽ không thể có chuyện như vậy.

Sau khi một trận gió đêm lạnh buốt thấu xương ập tới, đột nhiên Lý

Liên Hoa hiểu ra. Cái bóng đen đó không tồn tại thật sự, nó không tồn tại
ở cửa ra vào hay ờ ngoài cửa sổ, cũng không tồn tại ở bất kỳ nơi nào
khác, nó chỉ tồn tại trong mắt hắn. Nói cách khác, đó là một ảo giác mà
thôi.

Sau một canh giờ phản ứng sợ hãi dần dần mất đi, hắn chợt nhoẻn

miệng cười. Thật ra không phải những âm thanh quái dị dã doạ hắn đến
mất hồn mất vía, mà là... dư âm một chưởng của Địch Phi Thanh cuối
cùng đã phát tác... Hắn ngẩng đầu uống một ngụm trà xanh đã nguội
ngắt. Lúc này, nỗi khiếp sợ vẫn chưa tan hết, hắn chợt nổi hứng vỗ bàn
một cái, vừa dùng cái chén gõ nhịp vừa ngâm nga:

Đại giang đông khứ
Lãng đào tẫn, thiên cổ phong lưu nhân vật.
Cố lũy Tây biên, nhân đạo thị, Tam Quốc Chu lang Xích Bích.
Loạn thạch xuyên không.
Kinh đào phách ngạn
Quyển khởi thiên đôi tuyết.
Giang sơn như họa,
Nhất thì đa thiểu hào kiệt.
Diêu tưởng Công Cẩn đương niên
Tiểu Kiều sơ giá liễu
Hùng tư anh phát.
Vũ phiến luân cân
Đàm tiếu gian
Cường lỗ hôi phi yên diệt

(*)

...

(*)Đây là bài thơ "Niệm Nô Kiều - Xích Bích hoài cổ" cùa Tô Đông Pha thời Bắc

Tống.
Bản dịch: Dòng sông đông rót, Đào thải hết ngàn thuở phong lưu nhân vật. Lũy cố tây
biên, Người bảo đấy Tam Quốc Chu Du Xích Bích. Đá rối mây xen, Sóng tung bờ rạn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.