LIÊN HOA LÂU - TẬP 2 - Trang 129

bẩn thỉu bị người ta đẩy ngã, một đại hán vạm vỡ ngực đầy lông đạp một
chân lên ngực lão, chửi ầm lên:

- Lão già chết tiệt! Đừng có nói nữa, ta biết lão cất giấu vàng bạc châu

báu trong nhà rồi, một trăm lượng bạc lão nợ ta hôm nay không trả
không xong đâu! – Gã kéo ông già từ dưới đất nhấc bổng lên cao. – Lấy
chỗ châu báu phỉ thúy trong nhà lão ra để đổi lấy cái mạng già của mình
đi!

Ông lão cả người bẩn thỉu đó nói, giọng khàn khàn:

- Ta vốn đâu có châu báu phỉ thúy gì chứ…

Đại hán đó cười gằn.

- Ai mà không biết Nghiêm gia mấy chục năm trước là đệ nhất phú hộ

trong trấn chứ. Cho dù nữ nhân kia của lão đã mang đi phần lớn gia sản,
nhưng có lẽ nào lão không giữ lại một ít cho mình sao? Ta còn lâu mới
tin trên đời này lại có kẻ ngốc như vậy! Lão rèn hỏng cây đao mổ lợn của
Cao Đạt Hán ta, cây đao đó là đồ gia truyền của ta, lão lấy một trăm
lượng bạc đền đi! Nếu không ta mang lão đi báo quan, quan lão gia chính
là chú ruột của biểu ca ta đấy…

Phương Đa Bệnh nhíu mày nhìn gã đại hán đó.

- Đây là kẻ nào vậy?

Lý Liên Hoa nói:

- Đây là tên mổ lợn trong trấn, nghe nói mấy năm trước hắn từng làm

mấy nghề không cần tiền vốn

(*)

, không biết trên đường bị kẻ nào hạ

nhục, giờ hắn quay về quê hành nghề mổ lợn.

(*) Chỉ những việc như ăn trộm, cướp bóc…

Phương Đa Bệnh lẩm bẩm nói:

- Đây rõ ràng là sở trường của hắn mà, vẫn là mấy việc buôn bán

không cần vốn liếng, xem chừng hoành hành bá đạo cũng rất lâu rồi, vậy
mà không có ai quản sao?

Lý Liên Hoa chậm rãi liếc nhìn y.

- Đó là vì trên đời này, phần lớn anh hùng thiếu niên trừ quân cường

bạo, giúp kẻ yếu đuối đều thích đến Giang Nam, rất ít người đến nơi như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.