LIÊN HOA LÂU - TẬP 2 - Trang 130

thế này.

Lúc đang nói chuyện, Cao Đạt Hán nặng nề ném ông lão họ Nghiêm

kia ra, Phương Đa Bệnh thấy tình hình không ổn liền nhảy qua đỡ lấy
người.

- Dừng lại ở đây đi! Bằng hữu, ngươi bắt nạt người quá đáng, thật

khiến người ta không thể nhìn được nữa.

Cao Đạt Hán kia vừa thấy thân thủ của y lúc tung người qua thì biến

sắc mặt, mặc dù không biết là cao nhân phương nào, nhưng gã biết bản
thân mình ngàn lần không thể địch lại được, tức khắc “hừ” một tiếng rồi
quay đầu bỏ đi. Phương Đa Bệnh phất tay áo, nhàn nhã quay về bên cạnh
Lý Liên Hoa, chậm rãi ngồi xuống, bộ quần áo trắng xinh đẹp khẽ nhấc
lên, thấp thoáng có thể nhìn thấy cây sáo nhỏ Ôn Ngọc bên hông. Nhất
cử nhất động đều toát lên vẻ tuấn lãng phóng khoáng, vô cùng lộng lẫy,
nếu thứ đặt trước mặt y không phải là một bát mì Dương Xuân trống
không thì nhất định sẽ thu hút được ánh mắt ngưỡng mộ của rất nhiều
người.

Ông lão suýt bị ném đi kia đứng dậy, chỉ thấy trên mặt lão có rất nhiều

nếp nhăn, rất nhiều vết đồi mồi, tướng mạo cực kỳ khó coi. Lý Liên Hoa
vội vàng đỡ lão đứng vững rồi nhã nhặn nói:

- Ông lão ngồi bên này đi, ông có bị thương không?

Lão nặng nề thở hổn hển,giọng nói khàn khàn:

- Suốt nửa đời ta chưa gặp được người tốt, đại ân đại đức của hai vị…

khụ khụ khụ…

Lý Liên Hoa rót một ly rượu vàng đưa qua, ông lão đó hai tay run run

nhận lấy, uống một ngụm, thở hổn hển không ngừng. Phương Đa Bệnh
lấy làm lạ, hỏi:

- Sao ông lại kết thù với gã vậy?

Ông lão kia thở dài nhưng cũng không đáp. Lý Liên Hoa hỏi:

- Ông là một thợ rèn sao?

Ông lão ấy gật đầu, khàn khàn nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.