LIÊN HOA LÂU - TẬP 3 - Trang 135

thấy đáy và những con ruồi, con muỗi đang bay loạn khắp nơi, thực sự kỳ dị
cổ quái không sao nói nên lời.

- Đây là xương người sao? – Mặt mày Lục Kiếm Trì nhợt nhạt. Nếu đây

là xương người thì e là không dưới hơn trăm người.

Lý Liên Hoa thò tay xuống nước, nhặt một khúc xương từ nước lên,

chăm chú quan sát hồi lâu.

- Đây chẳng phải chính là xương ngón tay sao?

Phương Đa Bệnh rợn tóc gáy.

- Sao ngươi có thể thò tay xuống sờ…

Y ghé lại nhìn, chỉ thấy đó là một đoạn xương ngón tay dài hai đốt, xem

xét độ dài và đốt ngón tay này, đây quả thực là tay người. Lý Liên Hoa
ngẩng đầu nhìn về nơi vừa rồi đám diều hâu chiếm giữ, khẽ thở dài. Lục
Kiếm Trì giật mình, y nhảy qua dòng suối, chỉ nhìn thấy nơi diều hâu đậu
quả nhiên còn sót lại vài mảnh xương vụn vẫn chưa hết máu thịt, nhàn nhạt
tản ra một mùi thối ghê người. Phương Đa Bệnh nhảy sang theo.

- Trong này có loại rau dại đó. – Y khẽ nói. – Hơn nữa chúng đều được

luộc lên…

Lục Kiếm Trì rợn người, Lý Liên Hoa lặng lẽ đứng bờ bên kia con suối,

không đi qua đó, cũng không đến xem đống xương vụn kia. Hắn ngẩng đầu
nhìn đám diều hâu đang chao liệng trên bầu trời, rồi lại khẽ thở dài.

- Tên Liên Hoa chết tiệt kia! Hôm qua lúc trèo lên núi, ngươi đã nhìn

thấy rồi phải không? – Phương Đa Bệnh đột nhiên lớn tiếng mắng. – Hôm
nay ngươi cố tình bảo bọn ta đến nhìn mấy thứ này, bà nó chứ, đúng là
ngươi cố tình mà! Ngươi cố tình khiến lão tử ghê tởm, ngươi bảo lão tử đến
nhìn mấy… mấy thứ…

Không biết vì sao, trong lòng Lục Kiếm Trì tràn ngập một cảm giác tang

thương lạnh lẽo. Quay lại nhìn dòng nước vô tình, xương trắng từng đốt
chìm dưới đáy, vành mắt y hơi cay cay, trong lòng vô cùng khó chịu, khổ sở
xót xa. Tầm mắt Lý Liên Hoa quay lại trên người Phương Đa Bệnh, hắn
mỉm cười, nụ cười lãnh đạm mà bình tĩnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.