LIÊN HOA LÂU - TẬP 3 - Trang 230

Không sai, niềm tin của con người cuối cùng luôn có điểm khác nhau. Lý

Liên Hoa đời này đã phụ rất nhiều người, nhưng thứ khiến hắn thấy có lỗi
nhất, chính là thanh kiếm Thiếu Sư này.

Vương Bát Thập thấy hắn cầm chuôi kiếm, kiếm còn chưa rút ra mà sắc

mặt hắn đã nhợt nhạt thì thấy lo lắng vô cùng.

- Đại ca à?

Một tiếng "roạt" vang lên, Lý Liên Hoa rút kiếm ra, luồng sáng yếu ớt,

lành lạnh rọi vào mắt, bao phủ khắp trong xe. Thân kiếm sáng bóng không
tì vết, thực sự có thể phản chiếu bóng người.

Bạch Thiên Lý thấy hơi kì lạ.

Thực ra Thiếu Sư rút ra không dễ chút nào, lúc thanh kiếm này chìm

xuống Đông Hải thì vỏ kiếm bị rơi trên con tàu, truờng kiếm thì chìm sâu
trong bùn cát. May mắn là chất liệu của thanh kiếm này không phải bình
thường nên những loài động vật có vỏ dưới biển không bám được lên thân
nó. Nó vẫn giữ được sự sắc bén ban đầu. Thân kiếm Thiếu Sư sáng bóng vô
cùng, vỏ khớp với lò xo của kiếm cực kỳ chặt chẽ, nếu lực cổ tay không đủ
mạnh thì đến tám chín phần sẽ không rút ra được. Gã mua nó cũng hơn một
năm nay, có thể rút ra được thanh kiếm này ra mười người thì chỉ có hai ba
người làm được, ngay cả bản thân gã cũng hiếm khi rút được. Lý Liên Hoa
nhìn qua không giống người có lực cổ tay mạnh nhưng lại có thể rút ra
được.

- Lý Liên Hoa nổi danh về y thuật, không ngờ sức tay cũng không tệ, hay

là ngài rất vừa ý với thanh kiếm này?

Vương Bát Thập sợ sệt nhìn thanh kiếm trong tay Lý Liên Hoa. Đó là

hung… hung hung hung… khí… Nhưng y thấy ánh mắt đại ca mình nhìn nó
đầy dịu dàng, liếc nhìn vài mắt rồi tra kiếm vào vỏ, đưa lại cho Bạch Thiên
Lý. Bạch Thiên Lý không khỏi có chút đắc ý.

- Sao hả?

Lý Liên Hoa nói:

- Thiếu sư vẫn luôn là một thanh kiếm tốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.