LIÊN HOA LÂU - TẬP 4 - Trang 230

Lúc Địch Phi Thanh, Lý Tương Di xuất đạo, tên ma đầu này sớm đã thoái ẩn, không rõ

tung tích. Giờ này Vọng Cầu Đường trước mắt là một tổng thể màu đen, nếu người sống
bên trong thực sự là Tuyết công công, có thể nói Giác Lệ Tiếu cũng đã cực kì nhẫn nại.
Nhưng cánh cửa kia kêu ken két liên tục mà bên trong vẫn không có ai đi ra. Lý Liên Hoa
nín thở yên tĩnh lắng nghe, sau một lúc, đột nhiên hắn vọt ra từ phía sau Địch Phi Thanh,
đưa tay đẩy cánh cửa Vọng Cầu Đường.

Ánh hào quang trong mắt Địch Phi Thanh rực sáng, y bước lên trước, thấy Lý Liên Hoa

đẩy một cái mà cửa chưa mở, lại nắm tay tung chưởng. Một tiếng vang rung chuyển,
chưởng đánh trúng vào đại môn, âm thanh vật bị vỡ ầm ầm vang lên, cánh cửa nứt ra như
mạng nhện, sau lớp khói bụi hé lộ ra một căn phòng tối mịt bên trong. Một chưởng phá núi
nát ngọc. Địch Phi Thanh hơi nhướn mày lên, y và Lý Tương Di đối địch đã mười bốn năm
nhưng chưa từng biết hắn lại có thể đánh ra một chưởng mạnh mẽ đến vậy!

Trong nháy mắt, ngọn lửa hừng hực trong mắt y lại một lần nữa bừng lên, đôi mắt sáng

rực như muốn bùng cháy. Đại môn Vọng Cầu Đường vỡ nát, bên trong tối đen nhưng lại có
một mùi hôi thối ghê tởm xộc ra. Lý Liên Hoa lấy ra một ống thắp lửa từ trong áo, sau khi
thắp sáng thì ném vào trong. Hết thảy bên trong dần dần được chiếu sáng. Đám người
ngoài cửa cùng nhìn vào, trong Vọng Cầu Đường không có người. Chỉ có một cỗ thi thể.

Một cỗ thi thể già nua đầu tóc bạc phơ, da dẻ nhợt nhạt.

Người này đã chết được vài ngày, sau lưng có một con dao găm chưa cắm vào hết, vẫn

đang lấp lánh tỏa sáng, rõ ràng kẻ giết người không đối địch chính diện với Tuyết công
công mà đánh lén sau lưng. Nhưng rốt cuộc là ai có thể vào được cánh cả Vọng Cầu
Đường, có thể trò chuyện đêm khuya với Tuyết công công, có thể đến gần tên ma đầu này
trong vòng ba bước đây?

Lý Liên Hoa đã biến sắc.

Dao găm đó màu hồng nhạt, trong suốt, vào ngày đại hôn của Tiêu Tử Khâm, Giác Lệ

Tiếu đã lấy nó để đâm Tô Tiểu Dung, sau đó Khang Huệ Hà lại lấy nó để giết Tô Tiểu Dung,
cuối cùng nó thành hung khí, bị Bách Xuyên Viện mang đi.

Đây là Tiểu Đào Hồng!

Kẻ giết người là ai đã quá rõ ràng rồi!

Địch Phi Thanh nhìn thấy thi thể đó, ánh mắt khẽ nhướn lên. Lý Liên Hoa đưa tay rút

Tiểu Đào Hồng từ trên thi thể kia, phất phơ tay áo đi qua trước mặt Địch Phi Thanh. Hắn
không liếc Địch Phi Thanh đến một cái, cũng không nhìn bất kì ai xung quanh mình, tay
chắp ra sau, cứ thế đi thẳng ra ngoài.

Ngoài cửa lớn cháy ngợp trời, đao kiếm binh thương vẫn còn đó, khói bay cuồn cuộn

giống như rồng uốn lượn, trăng sao ảm đạm. Hắn chẳng thèm nhìn gì hết, cứ đi ra ngoài,
tiến thẳng về hướng Đông Nam.

Một cái bóng đỏ thướt tha lướt qua, một tiếng rít vang lên, ánh đao như tia chớp rạch

ngang trên nền tuyết, trong nháy mắt đã ập đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.