LIÊN HOA YÊU CỐT - Trang 214

Đêm!

Ánh trăng nhợt nhạt phủ đầy con đường nhỏ gồ ghề bên sườn núi, rọi lên

bốn người đang lo lắng sợ sệt. Người đàn ông dẫn đầu mồ hôi đầm đìa,
nhưng vẫn cố gắng xác định phương hướng. Bỗng anh ta dừng phắt lại, ánh
mắt kinh hoàng nhìn tấm vải trắng vắt vẻo trên một cành cây gần đó, đôi
môi bắt đầu run rẩy.

“Sao vẫn là chỗ này! Đại Kiều, không phải chúng ta gặp ma đấy chứ.”

Phía sau vọng tới giọng nói như sắp khóc của Nhị béo, Đại Kiều bỗng thấy
lạnh sống lưng.

“Nói vớ vẩn, trên đời này làm gì có ma!” Đại Kiều cao giọng mắng Nhị

béo, đồng thời lên dây cót tinh thần cho mình: “Đại Kiều này trời không sợ,
đất không sợ, dù có ma quỷ thì chúng cũng chẳng dám dọa đến ta đâu!”.

“Đại Kiều, trước tiên đừng nói chuyện có hay không có ma quỷ”, Lúc

này Lai Tử bước đến, mặt tái mét chỉ tấm vải trắng trên cành cây: “Anh nói
không có ma, vậy cái kia phải lý giải làm sao? Từ chiều tới giờ chúng ta cứ
lòng vòng mãi ở đây không ra được. Ngọn núi này chúng ta đã chơi đùa
suốt từ nhỏ tới giờ, thuộc như lòng bàn tay, chưa bao giờ lạc đường, tự
nhiên hôm nay lại chẳng tìm được lối ra, không phải ma đưa lối quỷ dẫn
đường thì là gì?”

“Oa…oa….” Bất chợt, tiếng trẻ con khóc vẳng tới khiến cả đám giật

mình.

“Đại… Đại Kiều”, Nhị béo run lẩy bẩy áp sát về phía trước: “Ở đây sao

lại có trẻ con khóc?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.