LIÊN HOA YÊU CỐT - Trang 217

được chứ gì. Mọi người cứ về nhà đi, nửa đêm nửa hôm, các người không
buồn ngủ thì lũ trẻ cũng phải ngủ chứ”.

“Được! Thôi thì có lời của trưởng thôn, chúng tôi tin ông một lần.” Vợ

Đại Kiều kéo hai đứa trẻ đang buồn ngủ díp mắt bước thẳng ra phía cổng.

“Tôi không về, còn chưa gặp được con thì tôi chưa về!” Bà cụ tóc bạc

phơ ngồi thụp trên nền đất cất tiếng, nói sao cũng chẳng chịu đứng lên.

“Mẹ Nhị béo, chị dâu của em, em xin chị, cứ về đi đã!” Sơn Giang không

chút kiên nhẫn quỳ trên nền đất ra sức khuyên nhủ: “Em đảm bảo sẽ tìm
thằng Nhị béo về trả cho chị”.

“Chú à, không phải tôi muốn làm khó chú, chỉ là tôi có đúng duy nhất

thằng Nhị béo, nó mà mệnh hệ gì thì tôi sống sao nổi…” Mẹ Nhị béo òa lên
khóc nức nở.

“Chị dâu, chị yên tâm! Anh trai em nhất định sẽ tìm được Nhị béo về.”

Cô Tuệ bước tới đỡ mẹ Nhị béo dậy: “Chị cứ về trước đi, lát nữa em và anh
trai sẽ cùng lên núi tìm người, được không?”.

“Hả? Cô?” Mẹ Nhị béo trợn mắt nhìn cô Tuệ: “Cô ăn sung mặc sướng ở

bên ngoài, hơn ba mươi năm chẳng về làng thăm anh lấy một lần, liệu còn
nhớ ngọn núi làng ta đi đứng thế nào không? Rõ là lẩn thẩn! Cô ấy, thích
chơi bời hưởng thụ ở đâu thì cứ việc về đó mà chơi đi!”.

“Chị…” Cô Tuệ tức giận đến cứng họng, đùng đùng bỏ vào nhà, ngồi

phịch xuống giường gạt nước mắt.

“Hứ! Nếu chẳng gặp được con, tôi chết cũng không về!” Mẹ Nhị béo

bướng bỉnh lại ngồi thụp xuống đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.