LIÊN HOA YÊU CỐT - Trang 218

“Đúng! Bác Nhị nói phải! Chưa gặp được chồng tôi cũng không về!” Vợ

Đại Kiều vốn đã ra đến cửa bỗng vòng lại.

“Vợ Đại Kiều, cô còn đổ thêm dầu vào lửa!” Sơn Giang thở dài, bất lực

nhìn đám người vốn đã định rời đi giờ đều quay lại.

“Ha ha… Người nhà quê quả thật vô tri ngu muội!” Bất chợt, một giọng

nói vang lên giữa không trung khiến mọi người giật mình ngẩng đầu nhìn.

Vừa ngước mắt lên họ đã thấy cô bé được Tuệ Tâm đưa về đang ngồi vắt

vẻo trên mái hiên, đôi mắt u tối nhìn xuống đám đông. Ngay sau đó, đôi
đồng tử lạnh lẽo kia bắt đầu nháng lên những tia xanh lam, trong khoảnh
khắc thu hút toàn bộ sự chú ý của tất cả mọi người.

“Ta muốn các ngươi nhớ kỹ: Bốn người chồng và con các ngươi đã làm

việc xấu trời không dung đất chẳng tha. Hiện tại bọn họ đang phải chịu báo
ứng, ai cũng không giúp được, mà cũng không hề liên quan đến bất cứ
người nào khác, đều do tự họ tìm đến mà thôi. Chỉ có các người biết chuyện
nên phải giữ mồm giữ miệng, không được hé ra một tiếng. Đợi ngày mai
tỉnh dậy, các người nên làm cái gì thì cứ làm cái đó. Được rồi, về nhà hết
đi!” Cổ Liên khẽ giơ tay, cả đám người ngơ ngẩn như đang mộng du, từ từ
rời khỏi sân nhà Sơn Giang. Sơn Giang lảo đảo trở về phòng nhanh chóng
chìm vào giấc ngủ.

“Chính là Mê hoặc nhãn phải không? Quả nhiên danh bất hư truyền.”

Cánh cửa bật mở, Bạch Hạo Đan bước ra, theo sau là Lam Úy.

“Cô Tuệ thế nào rồi?” Cổ Liên từ trên mái hiên nhẹ nhàng lướt xuống.

“Tỷ yên tâm, Hạo Đan cung chủ đã thôi miên khiến cô ấy ngủ say rồi.”

Lam Úy mỉm cười với Cổ Liên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.