LIÊN HOA YÊU CỐT - Trang 288

trao tất cả những gì thuộc về bà ấy cho bà!”, Vương Hữu Lợi vừa kêu thét
vừa quỳ trên nền đất ra sức đập đầu.

“Hừ! Loài người ngu muội, toàn chết đến nơi mới biết ăn năn hối cải

những việc đã làm. Nhưng các người liệu có biết trên thế gian này làm gì có
điều dễ dàng như thế.” Người đàn bà tóc trắng giơ tay lên, một tờ đơn nhận
tội bay thẳng đến trước mặt gã đàn ông: “Cho ngươi hai lựa chọn, một là
chết, hai là ký vào tờ đơn nhận tội này, hãy chọn đi!”.

“Tôi ký, tôi ký…” Vương Hữu Lợi luống cuống lấy cây bút trong túi áo

ra ký vội một chữ trên tờ giấy: “Tôi ký rồi, bà tha cho tôi đi”.

“Còn viên kim cương đâu?”, tay người đàn bà khua lên, tờ giấy nhận tội

với chữ ký của gã đàn ông bay vào lòng bàn tay.

“Ờ… ở đây…”, Vương Hữu Lợi hoảng hốt bò về phía bàn làm việc, lấy

ra chiếc hộp nhỏ tinh xảo từ ngăn kéo thấp nhất rồi mở nắp để lộ viên kim
cương màu lam đẹp tuyệt trần bên trong: “Tôi giao tất cả rồi, như vậy đã
được chưa?”.

“Tốt, rất tốt, như vậy món nợ giữa ngươi với Nghiêm Ngôn coi như đã

xong.” Người đàn bà tóc trắng mỉm cười khẽ xoay viên kim cương xanh:
“Bây giờ tính đến món nợ giữa ta và ngươi”.

“Món nợ giữa tôi với bà?”, Vương Hữu Lợi khó hiểu nhìn chằm chằm

người đàn bà đang mỉm cười độc ác.

“Ngươi rất thích ăn Tam khiếu phải không?” Đôi mắt người đàn bà lóe

lên tia sắc lạnh: “Ngươi thích ăn ở Thính Khiếu Cư. Khi ngươi bỏ những
con chuột mới sinh chưa đến một ngày vào miệng mà nhai mà nuốt, ngươi
có nghĩ đến mẹ chúng là ta không?”. Khuôn mặt người đàn bà dần trở nên
điên loạn: “Có nằm mơ ngươi cũng không nghĩ đến đâu. Năm đó sau khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.