LIÊN HOA YÊU CỐT - Trang 330

7. An ủi và khuyên can

Sáng sớm hôm sau, Cổ Liên ngồi bên cửa sổ phòng khách thẫn thờ nhìn

cơn bão tuyết cuộn xoáy bên ngoài. Những bông tuyết hình hoa hồng hết
lớp này đến lớp khác rơi xuống dày đến một mét, phủ trĩu nặng những cây
nhỏ trong sân.

“Tỷ”, Lam Úy tàng hình giữa không trung nhẹ nhàng bay tới trước mặt

Cổ Liên, thấy vẻ lặng lẽ thất thần của cô, khẽ thở dài: “Cơn bão tuyết kia
không biết còn rơi đến bao giờ? Qua một đêm mà dày hàng mét, cứ theo tốc
độ này, chẳng mấy chốc cả thành phố sẽ bị tuyết phủ kín cho xem, liệu có
cách gì khiến cô ấy dừng lại không?”.

“Có, có hai cách…”, Cổ Liên đặt hai tay lên thành cửa sổ, gối đầu lên

cánh tay nhìn về phía Lam Úy đang tàng hình: “Thứ nhất, chỉ cần ta chết,
nộ khí của Tuyết Ly tiêu tan, tuyết sẽ tự động ngừng rơi. Thứ hai, rút mảnh
sứ oán hận trên đầu cô ấy ra, làm suy yếu pháp lực hiện thời của cô ấy.
Nhưng, để làm được như vậy, phải tiêu hủy Yên chi huyết trước, khiến cô
ấy không có chỗ trú ngụ, sau đó sẽ dùng pháp lực phong tỏa cô ấy. Có điều,
dựa vào sức lực hiện thời của ta, chắc chắn không thể làm được.”

“Còn có muội mà, muội có thể đi tiêu hủy Yên chi huyết.” Lam Úy vỗ

ngực tự nhận nhiệm vụ: “Sau đó tỷ có thể dùng thần chú phong tỏa cô ấy”.

“Nha đầu ngốc, đâu dễ thế”, Cổ Liên bật cười: “Muội nghĩ xem tại sao

Yên chi huyết lại tồn tại được đến tận bây giờ mà không chút mảy may sứt
mẻ. Vì nó là linh vật song song vừa được chúc phúc vừa bị nguyền rủa. Có
khả năng làm hại đến nó ngoài Tuyết Ly ra, chỉ có nhị hoàng tử thiên triều
năm đó đầu thai mới làm được thôi, nhưng…”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.