LIÊN HOA YÊU CỐT - Trang 331

“Nhưng sao ạ?”, Lam Úy sốt sắng hỏi.

“Liên Liên, ăn sáng thôi!” Vừa lúc đó, cô Tuệ bưng khay điểm tâm từ

trong bếp bước ra: “Mau đi rửa tay, để cô Tuệ lên gọi phu nhân nào!”.

“Bà nội còn chưa dậy ạ?”, Cổ Liên đứng dậy bước tới bên bàn: “Sao

hôm nay bà dậy muộn thế nhỉ?”.

“Chẳng biết nữa, đêm qua hình như bà ngủ muộn thì phải”, Cô Tuệ quay

người bước lên lầu. Đúng lúc cô Tuệ mở cửa thì điện thoại phòng khách
bỗng “renggg…” lên một hồi chuông. Cổ Liên quay người cầm ống nghe,
sau đó ra hiệu cho cô Tuệ tiếp tục công việc của mình.

“A lô, xin chào! Cháu là Hàn Cổ Liên”, Cổ Liên nhìn chằm chằm dãy số

hiển thị trên màn hình điện thoại, bất giác nhíu mày.

“A lô, Cổ Liên phải không? Anh là Lạc Á Phong, em còn nhớ anh chứ?”

Đầu dây bên kia vọng đến giọng đàn ông trầm tĩnh: “Anh muốn gặp em có
được không?”.

“Vì việc của Tô Na ạ? Được! Anh đến nhà em đi, em sẽ nói kỹ với anh.”

Không đợi người kia đáp, Cổ Liên đã đặt ống nghe xuống.

“Tỷ, cái người tên Lạc Á Phong đó sao lại muốn gặp tỷ?”, Lam Úy bay

vèo tới, nhìn chiếc điện thoại với vẻ chán ghét: “Nhục Tường Vi trên người
anh ta chắc ăn gần hết phần lưng rồi, kinh quá!”.

“Úy Úy, muội yên tâm! Cái thứ đó chẳng những không thể truyền nhiễm

mà người bình thường còn không thể cảm thấy cơ”, Cổ Liên cười nhẹ, đưa
cho Lam Úy miếng bánh mỳ kẹp thịt xông khói: “Nói một cách khác, ngoài
bản thân anh ta và người bị Huyết Tường Vi chiếm cứ thì những người bình
thường khác không nhìn thấy cũng chẳng sờ được”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.