LIÊN HOA YÊU CỐT - Trang 397

Học xong tiết thứ nhất, Nhạc Vi bước đến bên bàn của Cổ Liên với vẻ

đầy bí mật. Thấy không ai để ý, cô bé nhanh chóng đặt vội tấm thiếp mời
vào chỗ của lớp trưởng.

“Làm gì đấy?” Sau lưng, Hàn Cổ Liên ôm trong tay chồng vở bài tập

ngất ngưởng, buồn cười nhìn cô bạn gái bị mình làm cho giật thót: “Này!
Mau đỡ giúp mình, nặng chết được”.

“Ừ!”, Nhạc Vi vỗ nhẹ lên ngực, quay người đỡ một nửa số vở từ tay Cổ

Liên: “Bái phục cậu đó, lớp trưởng. Vừa rồi cậu làm mình suýt chút nữa thì
đau tim”.

“Ha ha... Ai bảo lén lút đặt cái gì lên bàn mình chứ”, Cổ Liên cười nhẹ,

lấy trong ngăn bản ra tấm thiếp mời màu đỏ: “Ý, ngày mai là tiệc mừng
sinh nhật của bố cậu à?”.

“Đúng vậy, bố đặc cách cho mình được mời một người bạn cùng tham

gia, cho nên mình nghĩ tới cậu”, Nhạc Vi cười vui vẻ: “Lớp trưởng, cậu đã
cảnh cáo chị mình bằng cách nào vậy? Hôm qua lúc về nhà, mình nói số
thuốc đã bị mất, chị ấy chẳng nói gì cả mới lạ chứ. Thêm nữa thái độ của
chị ấy với mình cũng tốt lên rất nhiều. Mình thấy có vẻ chị ấy bỏ ý định kia
rồi”.

“Đó là bởi cậu khỏng còn tự ti nữa, nên chị cậu bị sốc. Mình chỉ tặng cho

chị ấy một món đồ vớ vẩn thôi, cậu không cần quan tâm”, Cổ Liên mỉm
cười, lật đi lật lại tấm thiếp mời trong tay: “Biệt thự nhà cậu nằm ngay cạnh
Vân Đà Sơn à? Thật trùng hợp”.

“Vân gì Sơn?”, Nhạc Vi hiếu kỳ hỏi lại: “Cạnh đó đúng là có một ngọn

núi, nhưng là ngọn núi hoang không tên. Biệt thự nhà mình nằm ngay dưới
chân núi, bốn bề bao bọc bởi một con lạch, cực kỳ yên tĩnh. À phải rồi, mai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.