LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 163

đâu nàng chẳng cố ý lừa gạt cho ta lộ diện?
Chàng nghĩ tới đây, lập tức dừng bước.
Lại nghe Thích Phương gọi:
– Không Tâm Thái! Không Tâm Thái!
Địch Vân dao động tâm thần, tự nhủ:
– Nàng la gọi ta hoài, tình ý chân thật, quyết không phải giả dối. Vả lại
nàng muốn giết ta, thì ta đành chết về tay nàng cũng được.
Lòng chàng se lại. Đột nhiên nảy ra ý niệm liều lĩnh, chẳng quản đến thân
mình.
Lần thứ hai chàng cất bước đi ra, bỗng nghe tiếng cười của một đứa nữ hài
vang lên. Tiếp theo là tiếng đứa nhỏ nói:
– Má má! Hài nhi ở đây thôi.
Địch Vân động tâm lại nhìn qua khe cửa sổ thì thấy đứa nữ hài mình mặc
áo đỏ từ mé đông đang chạy lại. Nhưng nó còn nhỏ tuổi quá chân bước
chập choạng, chưa được vững vàng.
Lại nghe Thích Phương vừa cười vừa cất giọng ôn nhu hô:
– Không Tâm Thái! Ngươi ẩn ở chỗ nào mà má má kiếm mãi không ra?
Đứa nhỏ đắc ý đáp:
– Không Tâm Thái ở vườn hoa. Không Tâm Thái coi kiến bò.
Địch Vân tai ù đi. Chàng tưởng chừng bị người đánh mạnh một quyền vào
trước ngực. Chàng tự hỏi:
– Chẳng lẽ sư muội đã sinh được đứa con gái kia? Chẳng lẽ con nàng kêu
bằng Không Tâm Thái? Nàng hô Không Tâm Thái là gọi con nàng chứ
không phải gọi ta ư? Chẳng lẽ ta chạy quanh chạy quẩn lại lạc vào nhà Vạn
Chấn Sơn?
Mấy năm nay, trong lòng chàng lúc nào cũng ngấm ngầm hy vọng có một
ngày kia đột nhiên phát giác ra sư muội không có chuyện lấy Vạn Khuê,
những lời Thẩm Thành đưa vào trong ngục hoàn toàn bịa đặt.
Ý nghĩ này của chàng chỉ để trong đầu óc, không dám nói hở ra với Đinh
Điển.
Thỉnh thoảng vào khoảng nửa đêm chàng mơ mộng thấy nàng, chàng sung
sướng muốn nhảy bổ lên. Nhưng bây giờ chàng đã mắt thấy tai nghe một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.