LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 164

đứa nữ hài kêu Thích Phương bằng má má thì còn nghi ngờ gì nữa?
Nước mắt chạy quanh làm cho thị tuyến lu mờ, chàng vẫn đăm đăm nhìn ra
ngoài, thấy Thích Phương ngồi xuống giang tay để đứa nhỏ vừa cười vừa
nhảy xổ vào lòng.
Thích Phương hôn vào mặt đứa nhỏ luôn mấy cái, vừa cười vừa nựng:
– Không Tâm Thái! Ngươi tự tìm đường đi chơi. Ngoan quá! Ngoan quá!
Địch Vân chỉ ngó thấy một bên mặt nàng, với bộ lông mày dài, khóe môi
cong cong. Gương mặt phinh phính hơn mấy năm trước, có phần trắng trẻo
và xinh đẹp hơn. Té ra lúc trước chàng đã chủ quan tưởng nàng nhớ mình
mà tiều tụy.
Lòng chàng chua xót nghĩ thầm:
– Mấy năm nay nàng thành một vị thiếu nhưng nhưng ở Vạn gia không
phải làm việc canh tác ngoài đồng ruộng, cũng không phải dãi gió dầm
mưa, lại được dinh dưỡng nhiều hơn trước thành ra có vẻ nhàn hạ.
Lại nghe Thích Phương nói:
– Không Tâm Thái đừng chơi ở đây nữa, theo má má về phòng thôi.
Đứa nhỏ đáp:
– Ở đây thích lắm. Không Tâm Thái coi kiến bò.
Thích Phương nói:
– Không được. Bữa nay ngoài vườn có ông ba bị chín quai mười hai con
mắt hay bắt trẻ con. Không Tâm Thái về phòng thôi.
Đứa nhỏ ngây thơ hỏi:
– Ông ba bị nào? Bắt con nít để làm gì?
Thích Phương đứng dậy dắt tay đứa nhỏ nói:
– Ở trong ngục hai tên tù phạm hung dữ trốn mất rồi. Chúng là những ông
ba bị. Ba ba ngươi đi bắt chúng, chúng lại vào đây bắt Không Tâm Thái.
Không Tâm Thái nghe lời má má về phòng mà chơi. Má má cho Không
Tâm Thái đồ chơi có phải hay hơn không?
Đứa nhỏ không chịu đáp:
– Hài nhi không thích chơi cái đó đâu. Không Tâm Thái giúp ba ba bắt ông
ba bị.
Địch Vân nghe Thích Phương mồm năm miệng mười bảo mình là kẻ hung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.