LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 166

cửa phòng thì thấy một hán tử rậm râu, tóc rối, đầy mình máu me đã khô lại
đang ôm đứa nhỏ, một tay lại bịt miệng nó.
Thích Phương chẳng còn hồn vía nào nữa. Nàng vung kiếm đâm vào mặt
Địch Vân, miệng quát:
– Buông ngay đứa nhỏ xuống!
Địch Vân lòng như se lại, chán nản nghĩ thầm:
– Người giết ta thì giết quách đi!
Chàng thấy trường kiếm đâm tới cũng không né tránh.
Thích Phương ngẩn người ra chỉ sợ tổn thương đến con gái, vội thu trường
kiếm về. Nàng lại quát:
– Buông con ta ra!
Địch Vân thấy nàng chỉ kêu mình buông con xuống, tuyệt không nghĩ tới
tình xưa, bất giác nổi giận. Chàng không buông đứa nhỏ, tay mặt rút một
cành cây khô trong đống củi để gạt lưỡi kiếm của Thích Phương và lùi lại
một bước.
Thích Phương thấy hán tử hung dữ vẫn ôm chặt đứa nhỏ không chịu buông
xuống, trong lòng lại càng kinh hãi. Nàng cảm thấy hai chân nhũn ra, liền
hít một hơi chân khí phóng kiếm đâm tới vai bên hữu Địch Vân.
Địch Vân nghiêng mình tránh khỏi. Chàng dùng cành cây cầm bên tay phải
làm kiếm phóng chênh chếch tới, rồi lại nhắm đâm vào sau lưng nàng.
Thích Phương kinh ngạc, la lên một tiếng:
– Ô hay!
Nàng thấy kiếm pháp rất quen thuộc. Chính là chiêu “Ca Ông Hám Thượng
Lai” mà phụ thân nàng đã truyền thụ. Nàng không kịp suy nghĩ gì nữa, liền
cúi đầu né tránh. Thanh trường kiếm trong tay nàng phóng ra hai chiêu “Hổ
Thích Bôn Kinh Phong”, “Liên Sơn Nhược Bổ Đào”.
Gian phòng đã chật lại chứa đầy rơm củi. Chỗ trống chỉ đủ cho hai người
xoay xở, thành ra việc chiết chiêu tỷ đấu rất vướng víu.
Địch Vân học nghệ với Thích Phương từ thuở nhỏ, chẳng ngày nào không
chiết chiêu luyện kiếm, nên chiêu thức đã thuộc lòng. Bây giờ chàng thấy
Thích Phương sử hai chiêu kiếm pháp này, tự nhiên theo những kiếm chiêu
của sư phụ truyền thụ để hóa giải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.