LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 168

rồi khóc òa lên.
Nam nhân ở bên ngoài nghe tiếng trẻ khóc liền chạy đến gọi:
– Không Tâm Thái! Đừng khóc! Đừng khóc! Ba ba đã tới đây!
Thích Phương ngó Địch Vân một lần nữa rồi trở gót ra ngoài, xoay tay
khép cửa. Nàng bồng con gái ra đón trượng phu.
Địch Vân đứng thộn mặt ra. Trong lòng nhộn lên trăm ngàn ý nghĩ, lại tựa
hồ bên tai có những tiếng vang lên không ngớt:
– Ta chết đi là hơn! Ta chết đi là hơn!
Bỗng nghe có tiếng nam nhân cười hỏi:
– Không Tâm Thái làm sao mà khóc? Không Tâm Thái sợ gì vậy.
Địch Vân biết người này là Vạn Khuê, trượng phu của Thích Phương.
Chàng muốn đến bên cửa sổ xem hắn gần đây hình thù thế nào, nhưng chân
chàng tựa hồ đóng đinh xuống đất không di động được nửa bước.
Lại nghe Thích Phương cười đáp:
– Tiểu muội cùng Không Tâm Thái đang chơi ở cổng sau thấy hai con ngựa
chạy qua. Người cưỡi ngựa tay cầm binh khí, tướng mạo dữ tợn. Không
Tâm Thái tưởng là kẻ hung ác đến bắt nó, nó sợ quá mới khóc òa lên.
Vạn Khuê cười nói:
– Đó là nhân viên ở phủ nha đuổi bắt tù phạm vượt ngục. Lại đây! Ba ba
bồng Không Tâm Thái. Ba ba đánh chết ông ba bị. Không Tâm Thái đừng
sợ chi hết. Bao nhiêu ông ba bị bị ba ba đánh chết hết.
Địch Vân buốt ruột nghĩ thầm:
– Bản lãnh nói dối của nữ nhân thật là đáo để! Nàng đã nói vậy thì dù đứa
nhỏ có nói ra đã trông thấy ông ba bị, trượng phu nàng cũng không nghi
ngờ gì nữa.
Rồi chàng lẩm bẩm:
– Hừ! Sao ta lại dấu cho nàng? Ngươi cứ lại bắt ta đánh chết đi là xong.
Chàng bước tới bên cửa sổ trông ra ngoài, thấy Vạn Khuê ăn mặc hoa lệ,
tay bồng đứa nhỏ đang đi vào trong.
Thích Phương cũng dựa vào bên hắn sóng vai mà đi, thái độ rất thân nhiệt.
Sư muội Thích Phương lấy Vạn Khuê là một điều mà Địch Vân đã muôn
ngàn lần nghĩ tới, nhưng bây giờ mới được mắt thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.