LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 167

Chàng sử tới những chiêu “Lão Nê Chiêu Đại Thư, Mã Minh Minh Phong
Tiểu Tiểu”. Thanh củi trong tay liền mở rộng đường, miệng chàng hú lên
một tiếng dài, tay quét ngang ba chiêu.
Ngày trước sư huynh, sư muội luyện kiếm cứ đến chiêu này là Thích
Phương không đỡ gạt được, nhưng hiện giờ chàng quét cành cây đến lần
thứ ba, đột nhiên cổ tay tê chồn.
“Chát” một tiếng! Thanh củi rớt xuống đất.
Địch Vân giật mình kinh hãi, rồi chàng tỉnh ngộ ngay, miệng lẩm bẩm:
– Những ngón tay phải ta đã bị chặt đứt, dĩ nhiên suốt đời không sử kiếm
được, thế mà ta quên mất.
Chàng ngửng đầu thấy Thích Phương tay cầm trường kiếm đưa tới trước
ngực, mũi kiếm chỉ còn cách không đầy một tấc. Thân kiếm rung động
không ngớt.
Nàng lộ vẻ kinh ngạc không biết thế nào mà kể:
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, chẳng ai nói câu gì.
Hồi lâu Thích Phương mới ấp úng:
– Địch... huynh đấy ư?
Cổ họng nàng dường như bị nghẹt, nói không thành tiếng.
Địch Vân gật đầu, đưa đứa nhỏ ra trả lại Thích Phương.
Thích Phương liệng trường kiếm xuống, đón lấy đứa nhỏ, không biết nói
sao.
Đứa nhỏ sợ quá muốn khóc, mà không khóc ra tiếng. Nó chúi đầu vào lòng
mẹ, không dám ngó Địch Vân nữa.
Thích Phương nói:
– Tiểu muội... không biết là Địch huynh. Mấy năm naỵ..
Đột nhiên bên ngoài có tiếng đàn ông cất lên:
– Phương muội! Phương muội ở đâu vậy?
Tiếng hô mỗi lúc một gần. Họ đương tìm kiếm trong vườn rau.
Thích Phương đột nhiên biến sắc, khẽ bảo đứa nhỏ:
– Không Tâm Thái! Bá bá đây chẳng phải là ông ba bị. Ngươi đừng nói gì
với ba ba. Hiểu chưa?
Đứa nhỏ ngửng đầu lên ngó Địch Vân một cái khiếp sợ. Nó ọe một tiếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.