LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 165

dữ, là ông ba bị, trái tim chàng tưởng chừng chìm hẳn xuống.
Giữa lúc ấy, ngoài vườn rau vang lên những tiếng vó ngựa lộp cộp. Mấy
người kỵ mã chạy qua.
Thích Phương rút trường kiếm ở sau lưng ra chạy vội đến cổng sau.
Đứa nhỏ nhoẻn miệng cười, coi giống hệt Thích Phương, nhưng nó lẫm
đẫm đi về phía cửa phòng chứa củi.
Địch Vân đứng bên cửa sổ không dám nhúc nhích, chỉ sợ phát ra tiếng
động nhẹ cũng đủ làm kinh động Thích Phương.
Tình trạng đã đến thế này, bất luận trường hợp nào, chàng cũng không
muốn chạm trán cô sư muội đó nữa. Cái đó không phải chàng tự thẹn thân
hình lam lũ, cũng không phải thương tiếc mối tình xưa nghĩa cũ, mà vì
không kiềm chế nổi mối bi phẫn trong lòng.
Chàng tự hỏi:
Mình không làm điều gì tồi bại, vô cố phải chịu đựng những cảnh khổ sở
thảm khốc nhất trên thế gian. Sao nàng lại cho mình là con người tồi bại?
Chàng thấy đứa nhỏ đi gần tới cửa phòng mình, chỉ mong nó đừng vào.
Không hiểu nó nghĩ gì lại cứ xăm xăm bước tới.
Địch Vân dấu mặt vào sau đống rơm khẽ nói:
– Ra đi! Ra đi!
Đột nhiên đứa nhỏ nhìn thấy chàng đầu bù tóc rối, mặt mũi râu ria xồm
xoàm coi gớm ghiếc. Nó sợ quá đứng ngẩn mặt ra, dương cặp mắt thao láo
muốn khóc lên mà lại không dám.
Địch Vân biết là cơ sự sắp vỡ lở, vì đứa nhỏ này khóc lên là hành tung của
chàng lập tức bị Thích Phương phát giác.
Chàng liền tiến ra một bước, tay trái bồng đứa nhỏ lên, tay phải bịt lấy
miệng nó. Hành động của chàng chậm mất một chút. Đứa nhỏ đã “Oe” lên
một tiếng. Có điều tiếng la đột nhiên dừng lại vì bị Địch Vân giữ lấy miệng
nó.
Thích Phương tuy mắt nhìn ra bên ngoài vườn mà trong lòng vẫn nghĩ tới
đứa nhỏ. Đột nhiên nàng nghe tiếng la của nó có điều khác lạ, liền quay đầu
nhìn lại thì không thấy nó đâu nữa.
Tiếp theo nàng nghe trong phòng chứa củi có tiếng động liền bước lẹ tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.