LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 279

– Ở trong hang núi hoang lương này chẳng có gì ăn uống thì làm sao đợi
được đến mùa xuân sang năm?
Địch Vân nghe nói biết là cục diện rất nguy hiểm, nhưng cái nguy cơ khẩn
cấp trước mắt đã qua, chàng cũng yên tâm được một phần liền đáp:
– Sư tổ hãy yên dạ! Chúng ta tới đâu hay tới đó. Dù có phải chết đói cũng
còn hơn bị kẻ khác hành hạ mà đến uổng mạng.
Huyết Đao lão tổ toét miệng cười hỏi:
– Hảo hài tử nói phải lắm.
Lão rút huyết đao ở sau lưng ra đứng dậy, đến gần con ngựa trắng.
Thủy Sanh kinh hãi la lên:
– Ô hay! Ngươi làm gì thế này?
Huyết Đao lão tổ cười đáp:
– Ngươi thử đoán coi.
Thực ra Thủy Sanh đã biết lão muốn giết con ngựa trắng để ăn thịt. Con
ngựa này ở với nàng từ thuở nhỏ, nàng coi nó như bạn thân. Bây giờ nàng
thấy Huyết Đao lão tổ toan động thủ giết nó trách nào nàng chẳng kinh hãi
và tức giận?
Nàng vội la lên:
– Không được! Không được! Con ngựa này của ta, ngươi không thể giết
nó.
Huyết Đao lão tổ đáp:
– Lão gia ăn hết thịt ngựa rồi sẽ ăn đến thịt ngươi. Lão gia ăn được thịt
người thì sao lại không ăn được thịt ngựa?
Thủy Sanh năn nỉ:
– Ta van xin lão. Lão đừng giết ngựa của ta.
Nàng không sao được quay lại bảo Địch Vân:
– Ta nhờ ngươi năn nỉ lão đừng giết ngựa của ta.
Địch Vân thấy nàng lộ vẻ bồn chồn, trong lòng cũng bất nhẫn, nhưng trước
tình thế này chẳng tài nào tránh khỏi vụ giết ngựa để ăn thịt. Chàng còn lo
ăn hết thịt ngựa, đến yên ngựa cũng đem nấu chín đi mà ăn.
Chàng không muốn nhìn vẻ mặt thương tâm của Thủy Sanh, đành quay đầu
đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.