LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 280

Thủy Sanh lại la lên:
– Ta năn nỉ ngươi đừng giết ngựa của ta.
Huyết Đao lão tổ cười đáp:
– Được rồi! Ta không giết ngựa của ngươi nữa.
Thủy Sanh cả mừng nói:
– Cám ơn lão! Cám ơn lão!
Bỗng nghe đánh “Xẹt” một tiếng.
Huyết Đao lão tổ đang cười rộ, đầu ngựa đã rớt xuống. Máu tươi phun ra
như suối.
Thủy Sanh mấy ngày mỏi mệt. Bây giờ lại thấy cảnh kinh hãi đau thương,
nàng bị xúc động mạnh, ngất đi.
Khi nàng từ từ hồi tỉnh, bỗng cảm thấy mùi thơm sực nức. Nàng nhịn đói
đã lâu, ngửi thấy mùi thịt, không giữ được nỗi vui mừng. Nhưng khi tỉnh
hẳn, lập tức nàng nhận ra đây là mùi thịt nướng chả lấy ở con ngựa của
nàng.
Thủy Sanh giương mắt lên nhìn Huyết Đao lão tổ và Địch Vân, hai người
ngồi trên tảng đá. Trong tay mỗi người cầm một miếng thịt nướng vàng
khè, đang há miệng cắn ăn.
Bên cạnh hai người đã đốt đống lửa. Một cái đùi ngựa treo trên cành cây để
hơ lửa nướng.
Thủy Sanh bi thương quá độ, bật tiếng khóc ròng.
Huyết Đao lão tổ cười hỏi:
– Ngươi có ăn không?
Thủy Sanh vừa khóc vừa đáp:
– Hai ngươi là những quân tàn ác giết ngựa của ta rồi... Tạ.. ta nhất định
phải trả thù.
Địch Vân trong lòng hối hận đáp:
– Thủy cô nương! Ở trong hang núi tuyết này chẳng có gì ăn. Chúng ta
không thể giương mắt lên ngồi đợi chết đói. Còn ngựa hay thì sau này khi
chúng ta ra khỏi hang núi vẫn có thể tìm mua được.
Thủy Sanh vừa khóc vừa nói:
– Tên tiểu ác tăng này còn giả vờ làm hảo nhân. So với lão ác tăng kia có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.