LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 281

khi ngươi còn tệ hại hơn. Ta hận ngươi đến chết, ta hận ngươi đến chết!
Địch Vân không nói sao được, chàng định bỏ thịt không ăn nữa, nhưng
bụng đói quá không chịu nổi, liền tự nhủ:
– Dù cô hận ta đến chết, ta cũng chẳng thể nhịn ăn được.
Rồi chàng tiếp tục há miệng ngoạm thịt ngựa ăn.
Huyết Đao lão tổ miệng nghiến ngấu nhai thịt ngựa, mắt liếc nhìn Thủy
Sanh. Lão cất giọng khàn khàn:
– Thịt ngựa ngon thiệt! Thịt ngựa ngon thiệt!
Lão dừng lại một chút, hắng dặng nói tiếp:
– Hừ! Mấy ngày nữa hết thịt ngựa phải nướng con nhỏ kia mà ăn, nhưng
thịt thị chưa chắc đã thơm bằng thịt ngựa.
Rồi lão lẩm bẩm:
– Hết thịt con nhỏ đành phải ăn đến thịt tên đồ tôn ngoan ngoãn này. Nhưng
gã là người rất tốt, nếu ta giết gã để ăn thịt thật là đáng tiếc!
Bất giác lão buông tiếng thở dài tự nhủ:
– Lưu gã đến lúc sau cùng cũng là tử tế rồi.
Hai người ăn no thịt ngựa, lấy cành khô bỏ thêm vào đống lửa rồi ngồi tựa
vào phiến đá lớn mà ngủ.
Địch Vân trong lúc mơ màng nghe tiếng Thủy Sanh vẫn khóc thút thít
không ngớt, đột nhiên chàng nẩy mối thương tâm, than thầm:
– Thủy Sanh mất con ngựa mà đau đớn tâm can phải khóc lóc hoài. Ta sống
ở trên đời, chẳng một ai nghĩ tới. Lúc ta chết thật không bằng con vật,
chẳng ai vì ta mà rớt một giọt nước mắt.
Chàng ngủ tới nửa đêm, bỗng thấy có người đẩy vào đầu vai hai cái. Chàng
tỉnh lại mở bừng mắt ra thì thấy Huyết Đao lão tổ ghé vào tai chàng khẽ
nói:
– Có người tới đó.
Ban đầu Địch Vân giật mình kinh hãi, nhưng rồi chàng lại mừng thầm, nghĩ
bụng:
– Đã có người vào được thì chúng ta cũng có thể ra được.
Chàng khẽ hỏi:
– Họ Ở chỗ nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.