LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 456

chẳng có nơi nào dung thân được, đành ẩn náu ở đây đi xin ăn, Thiếu
nhưng nhưng! Ngoài thành Kinh Châu, tiểu phụ chẳng biết một nơi nào thì
con đi đâu được? Xin thiếu nhưng nhưng làm phước... đừng cho lão gia
hay.
Thích Phương nghe mụ nói tình trạng thật đáng thương, nàng thu đao trủy
thủ về hỏi:
– Tại sao lão gia lại đuổi mụ đi mà ta không biết?
Đào Hồng sa lệ đáp:
– Tiểu phụ cũng không biết vì lẽ gì đột nhiên lão gia đem lòng ghét bỏ, cái
vụ họ Địch... gì đó không phải lỗi ở tiểu phụ, chao ôi! Tiểu phu..... tiểu phụ
không nên nhắc tới chuyện này nữa.
Thích Phương hăm dọa:
– Được rồi! Mụ không chịu nói thì theo ta về gặp lão gia.
Nàng vươn tay trái ra nắm lấy vạt áo Đào Hồng.
Bản tính Thích Phương rất ưa sạch, vạt áo Đào Hồng đầy dầu mở nhơ
nhớp, tay nàng sờ vào thấy nhẩy nhụa rất khó chịu, nhưng nàng nóng lòng
điều tra cho biết rõ chân tướng vụ Địch Vân bị Oan uổng, nên dù là vật dơ
dáy đến đâu, nàng cũng không quản ngại.
Đào Hồng sợ quá run bần bật vội đáp:
– Để tiện phụ nói! Để tiện phụ nói, thiếu nhưng nhưng! Thiếu nhưng nhưng
muốn tiểu phụ nói gì bây giờ?
Thích Phương hỏi:
– Về vụ họ Địch... gì đó, đầu đuôi ra sao? sao mụ lại định theo gã trốn đi?
Đào Hồng trong lòng hoảng sợ, dương cặp mắt thao láo, không thốt nên lời.
Thích Phương nhìn mụ chằm chặp, lòng nàng cũng cảm thấy hồi hộp, có
khi còn hồi hộp hơn Đào Hồng gấp mười lần.
Sỡ dĩ Thích Phương kinh hãi là nàng sợ phải nghe ở miệng Đào Hồng nói
ra câu:
Khi đó Địch Vân quả có ước hẹn cùng mụ đem nhau đi trốn, đó là một điều
sĩ nhục cho nàng.
Trong lúc nhất thời, Đào Hồng không nói nên lời, sắc mặt mụ lợt lạt, trái
tim Thích Phương tựa hồ ngừng đập.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.