LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 77

mạ một hồi rồi bỏ đi.
Bốn ngày liên tiếp, bọn ngục tốt đã chẳng đưa cơm, lại không cho nước.
Đến ngày thứ năm, Địch Vân khát quá không nhịn được nữa. Hán tử điên
khùng càng nóng nảy hơn. Hắn bảo chàng:
– Ngươi giả vờ chém chết ta đi là bọn chó đẻ kia phải đem nước vào.
Địch Vân không hiểu lý lẽ, cũng tự nhủ:
– Bất luận làm thế có được ích gì không, ta cũng thử coi.
Chàng liền lớn tiếng quát:
– Bọn ngươi không đem nước vào thì ta hãy chém chết tên điên khùng này
rồi sẽ liệu.
Chàng xoay sống đao bổ xuống chấn song sắt bật lên những tiếng loảng
choảng.
Bỗng thấy ngục tốt lật đật chạy lại quát:
– Ngươi mà đụng đến một sợi lông của hắn thì lão gia dùng đao nhọn đâm
ngươi trăm nhát.
Tiếp theo gã đưa cơm nguội và nước lạnh vào.
Địch Vân cho hán tử ăn uống xong rồi hỏi:
– Chúng đã hành hạ ngươi mà lại sợ ta giết ngươi là nghĩa lý gì?
Hán tử điên khùng dương cặp mắt tròn xoe, giơ cái bát sành trong tay lên
đập xuống đầu chàng, cất tiếng thóa mạ:
– Phen này ngươi lại giả vờ lấy lòng ta, ngươi tưởng ta mắc bẫy chăng?
“Choang” một tiếng! Cái bát vỡ tan. Trán Địch Vân máu chảy đầm đìa.
Chàng hoang mang lùi lại, miệng lẩm bẩm:
– Thằng cha này lại nổi cơn điên rồi.
Nhưng từ đó, những đêm trăng tròn, bọn ngục tốt vẫn đưa hán tử điên
khùng ra ngoài khảo đả, hắn trở về rồi không tiết hận lên người Địch Vân
nữa. Có điều hai người vẫn chẳng ai nói với ai một câu nào. Khi Địch Vân
nhìn hắn nhiều thì hắn lại lượm đá liệng tới.
Đến mùa đông năm thứ ba, Địch Vân không muốn ra khỏi nhà ngục nữa.
Tuy những lúc mộng hồn say tỉnh chàng còn nhớ đến sư phụ và sư muội,
nhưng hình bóng sư phụ rồi cũng nhạt dần, còn con người tha thướt của sư
muội, hai má ửng hồng, cặp mắt đen láy vẫn hiện lên rõ rệt như trước đây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.