LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 79

sư ca ba năm trời yêu nhau đằm thắm. Không chừng... không chừng... ha
hạ.. sang năm sẽ sinh hạ một thằng nhỏ mụ mẫm, kháu khỉnh.
Ba năm chàng không gặp, nay gã đã lớn tuổi, nói giọng trào phúng đầy vẻ
thành thạo.
Địch Vân hai tai ù đi. Chàng mường tượng như mình thốt ra câu hỏi:
– Sư phụ ta đâu?
Rồi tựa hồ nghe Thẩm Thành vừa cười vừa đáp:
– Ai mà biết được? Chắc lão tưởng mình giết chết người nên đã xa chạy
cao bay, khi nào còn dám trở về?
Chàng còn tưởng chừng nghe Thẩm Thành nói móc:
– Vạn sư tẩu bảo Địch sư huynh hãy nằm yên trong ngục, chờ y sinh năm
trai bảy gái rồi sẽ vào thăm.
Đột nhiên chàng gầm lên:
– Ngươi nói láo! Ngươi nói láo!
Rồi chàng cầm cái giỏ liệng ra. Bánh trái, thịt thà đổ tung tóe.
Bỗng chàng nhìn thấy trên tấm bánh còn khắc tám chữ đỏ “Vạn Thích liên
nhân, bách niên hảo hợp”.
Địch Vân nhất quyết không tin lời Thẩm Thành, bây giờ chẳng thể không
tin được nữa.
Trong lúc thần trí hồ đồ, chàng nghe gã cười nói:
– Vạn sư tẩu còn bảo:
“Đáng tiếc là Địch sư huynh không thể đến uống một chung hỷ tửu”...
Địch Vân cả tay lẫn dây xiềng đột nhiên thò ra ngoài chấn song sắt nắm lấy
cổ Thẩm Thành.
Thẩm Thành bở vía muốn chạy trốn, nhưng không hiểu một luồng kình lực
từ đâu đưa đến cho Địch Vân nắm gã rất chặt. Mặt gã đang đỏ hồng rồi
biến thành xám đen. Hai tay dẫy dụa mà không sao thoát ra được.
Tên ngục tốt nghe tiếng Thẩm Thành kêu la vội chạy lại ôm lấy người gã
lôi ra. Hắn phải hết sức mới cứu thoát được tính mạng Thẩm Thành.
Địch Vân ngồi dưới đất, chẳng nói năng gì cũng không nhúc nhích.
Tên ngục tốt cười hơ hớ, lượm lấy gà thịt và bánh trái đem đi. Địch Vân
trợn mắt lên nhìn hắn nhưng hắn cũng không ngó thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.