LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 78

ba năm.
Chàng không dám hy vọng ra khỏi ngục thất để tương hội cùng sư muội,
mà hàng ngày không quên khấn vái Hoàng Thiêng run rủi cho sư muội vào
ngục thăm chàng một lần là lấy làm mãn nguyện lắm rồi. Dù rằng hàng
ngày chàng có bị hán tử điên khùng đánh đập hành hạ chàng cũng cam tâm.
Nhưng Thích Phương thủy chung vẫn không tới.
Một hôm có người đến thăm Địch Vân. Người này là một thiếu niên anh
tuấn mặc áo bào da. Địch Vân cơ hồ không nhận ra, bỗng nghe gã cười hì
hì hỏi:
– Địch sư huynh! Sư huynh không nhận ra tiểu đệ nữa ư? Tiểu đệ là Thẩm
Thành đây mà.
Địch Vân trống ngực đánh thình thình. Chàng chỉ mong được tin tức gì về
sư muội liền hỏi:
– Sư muội ta đâu?
Thẩm Thành đưa cái giỏ qua chấn song sắt vào trong, vừa cười vừa đáp:
– Đây là đồ của Vạn sư tẩu đưa cho sư huynh. Y không quên tình nghĩa cũ,
nay gặp ngày đại hỷ, bảo tiểu đệ đem hai con gà, bốn cái giò heo, mười sáu
tấm bánh đến biếu sư huynh.
Địch Vân hoang mang hỏi:
– Vạn sư tẩu là ai? Ngày đại hỷ gì vậy?
Thẩm Thành cười khanh khách, mặt đầy vẻ giảo hoạt, đáp:
– Vạn sư tẩu ư? Chính là Thích cô nương, sư muội của Địch sư huynh đó.
Bữa nay nàng cùng Vạn sư huynh bái đường thành thân. Y bảo tiểu đệ đưa
bánh trái cùng thịt thà biếu Địch sư huynh. Như vậy há chẳng đủ là hậu tình
lắm rồi?
Địch Vân người lảo đảo, phải vịn tay vào chắn song sắt. Chàng căm giận
cất tiếng run run hỏi:
– Ngươi... nói nhăng nói càn gì thế? Sư muội tạ.. khi nào chịu lấy... gã họ
Vạn.
Thẩm Thành cười đáp:
– Ân sư ta bị lệnh sư đâm một đao may mà không chết. Nay lão nhân gia
dưỡng thương hết bệnh, bỏ qua những việc đã rồi. Lệnh sư muội ở nhà Vạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.