LIỆT HỎA NHƯ CA - Trang 145

Ngọc Tự Hàn trong làn áo xanh khe khẽ ngẩng đầu lên, dõi mắt về

hướng Liệt Hỏa sơn trang.

Y ngồi trên cổ xe lăng trong sân đình, khuôn mặt tuấn tú mờ nhạt như

dãy núi đằng xa, đôi tròng mắt trong suốt vương mắc một nỗi sầu lo.

Trời phảng phất như nổi gió. Chu ỗi chuông ngọc treo trên tàng cây

leng keng khua vang, ban sơ còn âm ỉ, về sau càng lúc càng trở nên cuồng
loạn, như vùng vẫy, như rên xiết, như thét gào.

Sau đó lại tĩnh mịch.

“Keng…” H ạt tim lung linh giữa chuỗi chuông ngọc ấy tựa như một

luồng sáng lạnh lẽo vút qua, trong khoảnh khắc nổ tan thành ngàn vạn
mảnh nhỏ, mỗi mảnh đều bé xíu như hạt bụi, lấp lánh lóe sáng, trôi lả tả về
phía chân trời.

Ngọc Tự Hàn vươn cánh tay thon dài của mình ra, khẽ khàng với gọi.

Chùm sáng lập lòe ấy tỏa ra, ngập ngừng, do dự… Bàn tay c ủa y

thương tiếc hợp ngửa, đem chút vụn vặt còn sót lại ấy e ấp trong lòng bàn
tay, tinh quang lấp lánh lưu chuyển, hệt như một khúc bi ca ai oán.

- Hắn, vẫn muốn tổn thương trái tim của muội hay sao…

Ngọc Tự Hàn thở dài.

Gió, mang tà áo xanh của Ngọc Tự Hàn thổi phất về hướng Liệt Hỏa

sơn trang…

Liệt Hỏa sơn trang.

Đôi mắt của Liệt Minh Kính nheo lại vẻ nguy hiểm:

-Phong nhi, ngươi có biết ngươi đang nói gì hay không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.