Ngọc Tự Hàn nhìn nàng,đáy mắt hiện lên vẻ áy náy: “Xin lỗi
muội”.Bản thân y mang quá nhiều trọng trách không thể rũ bỏ,nếu được
chọn lựa,y hy vọng có thể mãi mãi ở bên cạnh nàng,bảo vệ cho nàng.
Nàng chun mũi cười thẹn thùng: “Được rồi,muội biết sư huynh cũng
vì bất đắc dĩ thôi.Gần đây trong triều hình như có vẻ loạn lạc,huynh cùng
muội trở về chuyến này là muội vui lắm rồi”.
Ngọc Tự Hàn khẽ cười. “Muội không cần đi cùng ta,hãy ở lại đây
đi”.Cung đình quá phức tạp và đen tối,nơi ấy chỉ có chiến đấu triền
miên,vốn không thích hợp với nàng.
Như Ca lắc đầu: “Không,muội không an tâm”
Ngọc Tự Hàn thoáng ngẩn người.
Như Ca mĩm cười dịu dàng nói: “Muội biết sư huynh vô cùng lợi
hại,lại có nhiều bản lĩnh nữa,nhưng mà,nếu không ở bên cạnh huynh,muội
chẳng thực yên lòng chút nào.Cũng vì lo lắng cho huynh nên cha mới để
muội đi cùng đó”.
Nàng vừa cười vừa nắm chặt tay y lắc lắc: “Nói đi nói lại cũng tại
huynh cả đấy!Làm sư huynh mà sao cứ để tiểu muội lo lắng mãi vậy? Lo
lắng xem huynh có nhọc sức lắm không này,có hao tâm tổn trí nhiều không
này,cơ thể có thoải mái hay không này…Chì có ở bên cạnh huynh,quan sát
huynh mới khiến muội ngừng thót tim thôi”
Ánh mắt của nàng phát sáng trong như nước.
Ánh mắt của nàng thấp thoáng nụ cười.
Nàng nắm lấy tay y,hơi nóng truyền sang,từng chút,từng chút ủ ấm
than thể y.