Bất chợt y nhận ra bản thân rất muốn ôm nhẹ nàng vào lòng.
Lôi Kinh Hồng ngửa mặt cười to, giữa tràng cười khản đặc không
ngừng hộc ra máu tươi.
“Ha ha ha ha, có nghe thấy không?... Ha ha ha ha, còn không phải là
thông đồng với nhau hay sao? Vu cáo bổn thiếu gia đến mức lộ ra trăm
ngàn sơ hở kia kìa!... Ha ha ha ha…” Y thóa mạ. “Lại đang diễn trò gì chứ!
Thiếu gia đã bị mắc lừa một lần rồi, chẳng lẽ còn mắc lừa thêm lần nữa hay
sao? Xì!”
Như Ca đềim nhiên nói: “Thả Lôi Kinh Hồng ra”.
Hai tên đệ tử phụ trách việc trông giữ Lôi Kinh Hồng tức thì ngớ
người không biết phải làm gì. Liệt Như Ca là trang chủ, theo lý thì lời của
nàng không thể không nghe. Nhưng công việc trong sơn trang luôn do
Chiến phó trang chủ và Duệ đường chủ xử lý, Liệt Như Ca chỉ hơn đồ trang
trí một tí mà thôi.
Đúng lúc này, Duệ Lãng cung kính nói: “Tiểu thư, người nói là tối
hôm qua người ở cạnh Lôi Kinh Hồng à?”.
Từ trong đám đông bật ra mấy tiếng cười khúc khích.
Lời của Duệ Lãng dường như khiến người ta liên tưởng đến một số
việc mờ ám.
Như Ca nhìn Duệ Lãng, giọng rất bình tĩnh: “Đêm qua, ở núi hoang
bên ngoài trấn Miêu Hà, ta nhờ Lôi thiếu gia chỉ dạy cho cách sử dụng Kỳ
Lân Hỏa Lôi”.
Duệ Lãng nhíu mày nói: “Có phải tiểu thư nhớ nhầm thời gian rồi
không?”.