LIỆT HỎA NHƯ CA - Trang 452

Đột nhiên, y ghé sát tới gần Ngọc Tự Hàn, nở nụ cười âm độc: “Chẳng

lẽ, trong lòng ngươi không có hận thù sao?”

Ngọc Tự Hàn trầm ngâm.

“Ngươi cũng đã biết vì sao tai ngươi điếc? Vì sao chân ngươi tàn

phế?” Hạt chu sa giữa trán Ám Dạ La thoáng chớp. “Bởi vì mẫu thân
ngươi, Ngọc Phi là phi tử được sủng ái nhất, thậm chí trước khi ngươi sinh
ra hoàng hậu đã hạ độc, sau đó ngươi vừa sinh ra đã là kẻ điếc, mẫu thân
ngươi vì sinh ngươi mà chết. Ngươi dù điếc nhưng vẫn được phụ thân yêu
thương, ngay sau đó thủ hạ của Kính Dương Vương cắt đứt tất cả gân mạch
ở hai chân ngươi khiến ngươi lại thành một tên què quặt không thể đi lại.”

Ngọc Tự Hàn nhắm mắt lại, sắt mặt tái nhợt.

Ám Dạ La tiếp tục nói: “Tất cả mọi chuyện, phụ vương của ngươi đều

rõ, nhưng hắn lại vì hoàng quyền, vì không dám đắc tội với bên họ ngoại
nên vớ như câm diếc, chỉ đưa ngươi tới Liệt Hỏa Sơn Trang rồi chẳng nghe
chẳng hỏi gì nữa.”

Y cười thật u tối, đôi môi đỏ tươi cách khóe môi Ngọc Tự Hàn chỉ có

hai tấc:

“Sau tất cả những chuyện đó, ngươi không hận sao?”

Ngọc Tự Hàn quay đầu đi, muốn cách xa y một chút nhưng Ám Dạ La

lại nắm chặt sau gáy y, khiến y chẳng thể cử động một chút nào.

Giữ khoảng cách mập mờ đó, Ám Dạ La tiếp tục nói: “Tĩnh Uyên

Vương ưu tú xuất sắc ơi, thế gian vốn chẳng biết sẽ có bao người vì ngươi
mà khuynh đảo, đáng tiếc, tới giờ ngươi vẫn chỉ là một phế nhân. A, ngươi
thực sự chưa từng thù hận sao?”

Giọng của y như một cái móc độc được bôi mật đường:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.